Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1175

Chương 1175: Xin lỗi không cần phải nói lời xin lỗi sao?
Thẩm Kính Ngôn: "..."
Trước đó, người bắt Kiều Niệm xin lỗi, uy hiếp nói phải nhờ đến phía cảnh sát chính là hắn.
Giờ phút này, Diệp Vọng Xuyên đem những lời đó trả lại một năm một mười, hắn không nói được lời nào.
Diệp Vọng Xuyên đã chẳng buồn lãng phí thời gian với bọn họ, gương mặt đáng chú ý kia, nét mặt cực kỳ lạnh lùng: "Chuyện này có làm lớn hay không không nằm ở ta, mà ở các ngươi. Các ngươi vừa rồi đã tỏ thái độ ỷ thế hiếp người, thì bây giờ người khác trả lại, các ngươi phải nhận lấy."
"Vệ Di, thời gian của ta đang gấp, không rảnh để ngươi cân nhắc, ngươi tự nghĩ cho rõ ràng đi."
Hắn nói rồi giơ tay lên, nhìn thời gian trên điện thoại di động.
Thái độ rất rõ ràng, thời gian của hắn có hạn, sẽ không cho Vệ Anh quá nhiều thời gian cân nhắc.
Lúc này môi Lương Lộ sợ đến trắng bệch, cánh môi nàng run rẩy, không còn để ý đến thể diện của chuyên gia có uy tín trong nước, lập tức quay đầu nói với Vệ Anh: "Vệ Tổng, hay là ngài xin lỗi đi? Cái video theo dõi kia không thể giao cho cảnh sát được, một khi giao cho cảnh sát, ta..."
Đằng sau Vệ Anh có Vệ gia, Vệ gia cây lớn rễ sâu, cho dù Vệ Lão không còn, vẫn còn có Vệ Minh Hiên.
Bản thân Vệ Anh còn có một cô con gái và con rể tiền đồ sáng lạn.
Sự việc mà làm lớn chuyện, Vệ Anh thế nào cũng có thể thoát thân.
Còn nàng thì không giống vậy!
Nàng ngoài việc là bác sĩ, còn là một giáo viên, dạy học ở Thanh Đại, bình thường có uy tín rất cao trong giới truyền thông. Video này mà tung ra, sau này nàng không còn cách nào tiếp tục làm thầy thuốc nữa. Nếu chuyện vỡ lở ra, gây thành một sự cố y học, với thân phận địa vị của Vệ Lão cùng công tích của thế hệ trước, nàng đường đường là đại giáo sư e là phải kết thúc sự nghiệp rồi...
Hậu quả như vậy nàng gánh không nổi.
Nói cho cùng, nàng thực hiện ca phẫu thuật ngoại khoa não này cho Vệ Lão cũng là vì dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Vệ Anh, nàng mới miễn cưỡng làm phẫu thuật viên chính.
Ai ngờ chuyên gia nước ngoài mà Vệ Anh tìm đến trên bàn mổ căn bản chỉ là hình thức, gặp phải tình huống khẩn cấp một chút sách lược ứng phó cũng không có, cuối cùng mới gây ra cảnh tượng này.
"Vệ Tổng." Lương Lộ thật sự luống cuống, nàng vừa căng thẳng vừa thúc giục Vệ Anh.
Vệ Anh cảm thấy khuất nhục như bị người ta lột sạch quần áo, đứng ở đó, ánh mắt đầu tiên nhìn về phía Diệp Vọng Xuyên, thấy đối phương không hề để nàng vào mắt.
Nàng lại không cam lòng nhìn sang Vệ Minh Hiên và Vệ Lâu. Vệ Minh Hiên bắt gặp ánh mắt của nàng thì nhíu mày, nhưng không nói giúp nàng lời nào.
Người còn lại là Vệ Lâu.
Không cần nhìn cũng biết, trong mắt đối phương nhìn nàng không giấu được sự chán ghét.
Nàng hít sâu một hơi, dưới cái nhìn soi mói của đám đông thất đại cô bát đại di nhà Vệ gia, từ từ di chuyển đến trước mặt Kiều Niệm.
"Chuyện này..."
Mỗi một chữ Vệ Anh nói ra đều cực kỳ gian nan, chật vật.
Nàng nhắm mắt lại, xin lỗi Kiều Niệm.
Lời nói không thể hiện sự thành khẩn đến mức nào, nhưng cũng coi như là đường đường chính chính nói lời xin lỗi.
Dù sao nàng cũng kiêng dè Diệp Vọng Xuyên, sợ rằng đối phương thật sự sẽ làm lớn chuyện giám sát kia, gây ầm ĩ đến phía cảnh sát.
Vệ Anh vừa xin lỗi, vừa nghĩ rằng Kiều Niệm ít nhiều gì cũng có chút không dám nhận lời xin lỗi của nàng.
Ai ngờ cô gái lại rất bình tĩnh, không hề có ý định khách sáo với nàng chút nào, hoàn toàn không để ý đến nàng, chỉ chờ nàng nói xong.
Ngón tay Vệ Anh bấu chặt vào lòng bàn tay, càng thêm chật vật khó xử: "Là ta đã hiểu lầm ngươi."
Phía trước nàng nói một tràng dài dòng, cuối cùng lại chỉ dùng một câu nhẹ nhàng "Hiểu lầm" để cho qua chuyện xin lỗi này.
Kiều Niệm hơi híp mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo khô khốc, một tay cầm chai nước khoáng, một bên nhìn người phụ nữ đã hơn 60 tuổi đang cúi đầu trước mặt mình. Nàng mấp máy khóe môi, thu lại vẻ bất cần trong mắt, hỏi bà ta một câu: "Nếu đã xin lỗi, không cần phải nói câu 'xin lỗi' sao?"
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận