Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 3780

Chương 3780: Đuổi theo, đừng để bọn hắn chạy!
Tạ lão thái thái nghe vậy như bị sét đánh, há to miệng, trên người lập tức nổi một lớp da gà —— Kiều Niệm tới làm gì? Lẽ nào nàng biết chuyện gì rồi?
**
Rạng sáng năm giờ ba mươi phút.
Tiểu trấn tờ mờ sáng, trời còn mới hửng.
Bên trong một căn nhà ngang cũ nát, một người đàn ông quần áo rách rưới, để râu quai nón, mặt mũi lôi thôi, mở hé cửa thò đầu ra nhìn quanh một lát.
Sau khi xác định không thấy ai, hắn nhỏ giọng né người sang một bên, nói với một già một trẻ phía sau: “Ta xem rồi, bên ngoài không có ai. Các ngươi có thể ra ngoài.”
Chẳng mấy chốc, một lão giả vóc người gầy gò và một tiểu nam hài chỉ độ sáu bảy tuổi đã lách ra từ phía sau hắn. Lão giả nắm tay tiểu nam hài, đứng ở cửa nói lời cảm ơn với người đàn ông: “Llane, cảm ơn ngươi. Hai ngày nay đã làm phiền ngươi nhiều, nếu không phải có ngươi...”
Người đàn ông lôi thôi đỡ lấy lão giả, không để ông nói lời cảm tạ, giọng hơi khó nghe nói: “Mễ Lão, ngài đừng cảm ơn ta. Phải là ta cảm ơn các ngươi mới đúng, năm đó nếu không phải Nam Tư Liên Minh các ngươi giúp đỡ thôn chúng ta, ta cũng không sống được đến bây giờ.”
“Gia gia, chúng ta đi nhanh lên đi.” Tiểu nam hài có vẻ rất sốt ruột, kéo áo lão giả thúc giục ông rời đi.
Lão giả đưa tay xoa nhẹ tóc cậu bé, dịu dàng trấn an: “Ngoan, đợi thêm chút nữa. Gia gia nói chuyện với chú xong ngay đây.”
Người đàn ông tên Llane nhìn ông lão, rồi lại nhìn đứa bé đang bĩu môi không vui kia, khẽ day trán, cuối cùng vẫn khuyên một câu: “Mễ Lão, vốn dĩ ta không nên nhiều lời, nhưng ngài có ơn với ta, ta vẫn phải nhắc nhở các ngươi. Tin tức lần này đến quá đột ngột, ta sợ có bẫy...”
“Ta biết, cảm ơn ngươi.” Lão giả lại xoa xoa xoáy tóc của tiểu nam hài, ngẩng mắt nhìn Llane, trên mặt chỉ còn vẻ bất đắc dĩ.
Ông trốn đông trốn tây bao năm nay, làm sao không biết cái tin tức gọi là mẹ nuôi muốn gặp mặt này “giả” đến mức nào, thế nhưng đứa bé nhất quyết đòi đi gặp mẹ.
Ông cũng hết cách.
Michelle thấp giọng nói: “Ta trốn nhiều năm như vậy cũng đủ rồi, cùng lắm thì lấy cái mạng già này của ta, cho bọn hắn thôi.”
**
Rừng cây nhỏ nằm ở lối vào khu rừng cách tiểu trấn không xa, càng đi càng hoang vắng.
Vào thời điểm tờ mờ sáng thế này.
Trên đường không một bóng người, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.
“Gia gia, người nói xem mẹ sẽ chờ chúng ta ở đâu ạ?” “Bà ấy không phải nói ở rừng cây nhỏ sao.” “Vậy gia gia, chúng ta qua đó có tìm được mẹ không ạ?” “...”
Khi bọn họ từng bước tiến vào phạm vi rừng cây nhỏ, xung quanh trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Tim ông lão như chìm xuống đáy, chẳng còn tâm trạng nào dỗ dành đứa cháu đang háo hức, chỉ cảnh giác nhìn tứ phía, tay nắm chặt lấy tiểu nam hài.
Cái gì phải đến cuối cùng cũng đến.
Ngay khi bọn họ hoàn toàn bước vào phạm vi rừng cây nhỏ, một tràng tiếng sột soạt vang lên, nghe như tiếng bước chân đang đến gần.
Lão giả đột nhiên biến sắc, siết chặt tay cháu trai hét lớn: “Chạy!”
Ông kéo cháu trai co cẳng bỏ chạy.
Khu vực này toàn là rừng cây, xen kẽ vô số đường mòn ngoằn ngoèo như ruột dê, địa hình vô cùng phức tạp.
Lão giả hiển nhiên rất quen thuộc địa hình nơi này, ông ném ra một quả b·o·m khói mang theo người, tránh được đợt truy đuổi đầu tiên của đám người kia, trong nháy mắt đã dẫn theo đứa bé chạy mất dạng.
“Chết tiệt, để bọn hắn chạy mất rồi!” “Khụ khụ, lão già này trên người còn mang theo b·o·m khói!”
Tạ lão thái thái là người tức giận nhất, lúc này quát lớn: “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, đuổi theo!”
Sau khi khói đặc tan đi một chút, một nhóm người lập tức chia làm ba ngả, đuổi theo ba hướng khác nhau, quyết tâm phải bắt được người.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận