Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1529

Chương 1529: Một gã đàn ông cao lớn đeo bông tai, dáng vẻ lưu manh
Người đại diện: “Ngươi vừa mới được đưa vào bệnh viện, thì bọn họ liền phát hiện tên nhân viên công tác gây chuyện kia đã bỏ chạy.”
“Ta đã nhờ quan hệ điều tra hắn, hắn mua vé máy bay từ ba ngày trước, lão bà và tiểu hài của hắn thì hôm qua đã bay ra nước ngoài, còn hắn thì đi hôm nay. Hắn đi rất gấp, mọi người đều không kịp phản ứng thì hắn đã chạy mất rồi.” Người đại diện hạ thấp giọng nói: “Mặt khác, cảnh sát còn phát hiện dây cáp treo trên người ngươi có dấu vết bị cắt đứt.”
Điều này cho thấy vết thương do bị ngã lần này của Giang Ly không phải là một tai nạn ngoài ý muốn đơn thuần.
Giang Ly cau mày, nhất thời cũng không nghĩ ra được ai lại hận hắn đến thế.
Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Giang Tông Nam cùng với họ hàng nhà họ Giang từ bên ngoài đi vào.
Người đại diện thấy có người đi vào liền lập tức im lặng, trao đổi ánh mắt với hắn, rồi nói ngay: “Giang thiếu, ta ra ngoài trước, ngươi chú ý nghỉ ngơi nhé.”
Giang Ly gật gật đầu.
Hắn lễ phép chào hỏi Giang Tông Nam và những người khác, nhưng không để ý đến Viên Thanh cùng đám họ hàng nhà họ Giang, vội vã rời đi đến công ty xử lý những rắc rối phía sau.
Giang Ly không chịu công khai chuyện bị thương, nên tiếp sau đó còn rất nhiều việc cần sắp xếp về mặt quan hệ công chúng, bọn họ cần phải chuẩn bị trước một bước.
Để tránh bị đối thủ trong giới đánh cho trở tay không kịp.
*
Hắn vừa ra ngoài, Viên Thanh không nén được giật giật khoé miệng, nhỏ giọng nói một cách không mấy thiện cảm: “Ta thật không hiểu nổi thời buổi bây giờ, một gã đàn ông cao lớn còn uốn tóc đeo bông tai, đúng là dáng vẻ lưu manh, nhìn qua đã biết không phải người đứng đắn.”
“Mẹ, mẹ bớt lời đi.” Con trai của nàng tỏ vẻ rất ngoan ngoãn, kéo tay nàng, hạ giọng khuyên nhủ.
Viên Thanh cứng mặt lại, không nói gì nữa. Có điều, thái độ của nàng khi đối mặt với Giang Ly hoàn toàn khác hẳn khi đối mặt với Giang Nghiêu hay Giang Tiêm Nhu, tỏ ra cực kỳ qua loa.
“Giang Ly, ngươi không sao chứ? Ngươi phải nghe lời bác sĩ, nghỉ ngơi nhiều vào. Nhân cơ hội này, ngươi cũng bớt lăn lộn trong ngành giải trí đi, cái nơi ô yên chướng khí đó thì có gì tốt đẹp chứ. Ngươi cũng lớn rồi, chơi cũng chơi đủ rồi, nên chín chắn ổn định lại đi. Ngươi xem em gái ngươi còn vào được Dược tề Hiệp hội kia kìa, ngươi cũng nên tìm việc gì đó đàng hoàng mà làm, một người đàn ông suốt ngày ở trong ngành giải trí thì ra thể thống gì, trong nhà lại không thiếu chút tiền ấy.”
Lời nói của nàng quả thật rất khó nghe, khiến người ta phiền lòng.
Quả nhiên, Giang Ly nhíu mày, nhưng vì nể nang vai vế của nàng nên cũng không tiện nói gì, có điều hắn cũng chẳng hề nể mặt nàng, cứ lờ đi là được.
Viên Thanh lại tỏ ra không vui, kéo dài mặt ra, mấp máy môi: “Ta biết ngươi không thích nghe biểu cô nãi nãi này nói, nhưng ta cũng là vì tốt cho ngươi thôi. Ngươi xem Tiêm Nhu con bé có chí tiến thủ biết bao nhiêu...”
Nàng lại lôi Giang Tiêm Nhu ra để nói.
Chủ yếu là vì sau tiệc thừa nhận thân phận lần trước của Giang Tiêm Nhu, nàng ta về nhà mất ngủ mấy ngày liền, cứ mãi hối hận vì mình đã ‘áp sai bảo’.
Kết quả không ngờ Giang Tiêm Nhu lại thật sự có bản lĩnh khiến Thích Nghiên đưa tới O Châu, đường đường chính chính trở thành một thành viên của Dược tề Hiệp hội.
Nàng ta kiến thức nông cạn, cũng không rõ Dược tề Hiệp hội rốt cuộc là làm gì, chỉ dựa vào phản ứng của Giang Tông Nam và Đường Uyển Như mà biết rằng Dược tề Hiệp hội rất lợi hại, dù sao cũng không phải nơi người bình thường có thể vào được.
Giang Tiêm Nhu thuận lợi trở thành một thành viên của Dược tề Hiệp hội, gần đây nàng ta lại yên tâm hơn nhiều.
Giang Ly thờ ơ lạnh nhạt, đôi mắt trong veo không chút gợn sóng: “Nàng có chí tiến thủ thì ngươi đi mà nói với nàng ấy, đừng nói với ta. Ngươi có nói với ta nhiều hơn nữa thì nàng cũng không nghe được lời ngươi khen đâu, không cần thiết phải lãng phí nước bọt ở chỗ ta!”
Viên Thanh nói vài câu, thấy Giang Ly không muốn nghe, ánh mắt lại đảo quanh phòng bệnh, tìm một vòng rồi quay đầu nói với Giang Tông Nam: “Kiều Niệm không đến à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận