Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 232

Chương 232: Vả mặt 【6】
Hà Ngọc Quyên cho rằng hắn đang che chở Kiều Niệm, tức đến toàn thân run rẩy, nổi giận với hắn: "Nàng không cố ý thì ai cố ý. Ngươi không nghe thấy ta vừa nói một câu là nàng cãi lại một câu sao, dáng vẻ đó chỗ nào giống người lương thiện."
"Nàng biết rõ hôm nay là ngày quan trọng của nhà chúng ta, còn chạy đến Thủy Tạ Hiên làm gì! Ta thấy nàng chính là cố ý đến đập phá quán!"
Lời này ngay cả Lương Bác Văn cũng nghe không lọt tai nữa, không nhịn được bênh vực kẻ yếu: "Thủy Tạ Hiên là nơi ăn cơm, các ngươi đến được, tại sao chúng ta lại không thể tới."
"Ngươi là ai?" Hà Ngọc Quyên liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt tương tự đầy vẻ khinh miệt, giọng điệu chắc chắn nói: "Nàng có phải muốn đến ăn chực hay không, ta rõ hơn ngươi, không cần ngươi ở đây nói này nói kia!"
Người này thật sự không nói lý lẽ.
Lương Bác Văn vừa định lên tiếng.
Kiều Niệm kéo hắn lại, lúc nhìn Hà Ngọc Quyên lần nữa đã có chút mất kiên nhẫn, giọng khàn khàn: "Kiều Sân không nói cho ngươi biết vì sao ta ở đây à?"
Nàng còn tưởng rằng Kiều Sân đã nói rồi.
"Sân Sân?" Hà Ngọc Quyên quay đầu nhìn về phía cháu gái ngoan của mình, tưởng rằng Kiều Sân mềm lòng mời nàng tới, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nói: "Sân Sân nhà ta là nhân mỹ tâm thiện, còn coi ngươi là người nhà chúng ta, nàng mời ngươi tới dùng cơm thì không cần, nơi này không chào đón ngươi, ngươi đi đi!"
"A."
Kiều Niệm không nhịn được cười.
Xem ra bà ta thật sự cảm thấy Thủy Tạ Hiên có chữ Kiều thì chỉ có nhà bọn họ mới được ở đây.
"Ai nói với ngươi ta được Kiều Sân mời tới?"
Có lẽ Kiều Sân nghe được giọng điệu chế giễu của nàng, mặt nóng ran giữ chặt nãi nãi của mình, dùng giọng nói nhỏ chỉ mấy người nghe được.
"Nãi nãi, nàng cũng tới đây ăn cơm thôi."
Chính mình hôm qua bận rộn làm tóc, đắp mặt nạ, quên nói cho người nhà chuyện trong trường, cũng không nói Kiều Niệm hôm nay cũng sẽ mời khách ăn cơm ở đây.
Lúc này bị mất mặt, nàng mới tâm phiền ý loạn, vội vàng nói: "Nàng... Cha muốn tổ chức sinh nhật bù cho nàng, tạm thời đặt chỗ ở bên ngoài Thủy Tạ Hiên." Là bên ngoài, không phải phòng riêng!
Còn có một điểm quan trọng nữa, là tạm thời!
Thẩm Thanh Thanh thiếu chút nữa nhịn không được xông lên xé nát miệng của nàng, tại sao lời hay ý đẹp đến miệng nàng nói ra lại thành ra buồn nôn như vậy.
Miệng của Kiều Sân này muốn vào nhà vệ sinh rửa cho sạch à?
Hà Ngọc Quyên vẫn không thể tin được, nghi ngờ hỏi: "Không phải ngươi mời tới?"
Kiều Sân thầm nghĩ mình làm sao có thể mời Kiều Niệm được, nhưng trên mặt lại giả vờ dịu dàng, áy náy nhìn Kiều Niệm một cái, lắc đầu: "Không phải."
"Nãi nãi, nàng chắc chắn cũng đang đợi người, chúng ta về thôi."
Nàng sợ Hà Ngọc Quyên không chịu về, còn hạ giọng nói: "... Phóng viên đang nhìn kìa."
Dáng vẻ của Kiều Niệm thực sự quá nổi bật.
Mấy phóng viên chú ý tới phía các nàng, dường như đã giơ máy ảnh lên chụp mấy tấm.
Mình mới là nhân vật chính của hôm nay, Kiều Sân chỉ mong đi nhanh lên, kéo Hà Ngọc Quyên lại nũng nịu gọi khẽ: "Nãi nãi."
Hà Ngọc Quyên thật sự rất chán ghét Kiều Niệm, dù đã xác định Kiều Niệm không phải do Kiều Sân gọi tới, người ta cũng chỉ là ăn cơm ở đây mà thôi.
Nàng vẫn mặt đầy vẻ căm ghét, mày nhíu chặt nói: "Hừ, không phải thì thôi. Chẳng qua là bắt chước bừa! Ta ngược lại muốn xem xem nàng cố ý chọn hôm nay đến đây ăn cơm thì có thể ăn ra được trò trống gì!"
Kiều Niệm đứng đó với dáng vẻ tùy tiện, nét mặt rất ngông, thẳng thừng đáp lại nàng: "Được, ngươi cứ xem đi."
Nàng quả thực dự định 'ăn ra hoa' đấy!
Kiều Niệm một mình đối đầu cứng rắn với đám người nhà họ Kiều, người nhà họ Kiều dường như không làm gì được nàng, tức đến méo cả mặt mũi mà bỏ đi.
Lương Bác Văn và Thẩm Thanh Thanh bọn họ đều vẻ mặt sùng bái nhìn cô gái tùy tính trước mặt, không nhịn được giơ ngón cái lên: "Niệm tỷ, ngầu quá!"
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận