Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1686

**Chương 1686: Hỏi Vọng Gia một chút**
Mạc Tây đang giả vờ gọi điện thoại tại một chỗ rẽ bên ngoài tiệc rượu, nghe đến đó, hắn không khỏi nhíu mày, môi mím chặt. Hắn không ngờ Thác Lôi lại nhỏ nhen đến vậy, chỉ vì tranh chấp ở phòng đấu giá mà phải tự mình tìm cách báo thù.
Hắn còn muốn nghe rõ hơn một chút.
Chỉ tiếc là Thác Lôi cũng không ở lại lâu.
Vừa gọi điện thoại, vừa sải bước đi ra ngoài.
Bọn Mạc Tây không tiện theo sau, sợ bị phát hiện.
Vì vậy, bọn hắn cũng không nghe được rốt cuộc đối phương muốn tìm ai để “thu thập” Kiều Niệm.
Sau khi đám người kia đi xa.
Người đứng bên cạnh hắn hỏi: “Tây Ca, chúng ta có quản chuyện này không?” Mạc Tây xoa thái dương, không trả lời hắn ngay, dường như đang suy nghĩ.
“Chẳng phải Vọng Gia bảo chúng ta để tâm một chút đến Thành đại sư bọn hắn sao? Chuyện này lại liên quan đến Thành đại sư bọn hắn, nếu chúng ta không quản, e rằng nữ sinh kia sẽ bị trả thù.” Mạc Tây bực bội buông nắm tay ra: “Ngươi để ta suy nghĩ thêm một chút!” Hắn dừng lại một giây, rồi quay đầu nhìn về phía phòng tiệc của tửu điếm, rất nhiều người bên trong đang đi ra, hắn không thấy đám người Thành đại sư đâu.
Mạc Tây lại thu tầm mắt về, lòng dạ bất an, hạ thấp giọng nói: “Ta không nói là ta mặc kệ. Chỉ là chuyện này, chúng ta không tiện nhúng tay vào!” “Nếu chúng ta ra tay, Thác Lôi chắc chắn sẽ chú ý tới chúng ta, đôi ba lần như vậy là hắn sẽ biết chúng ta đang ngầm điều tra hắn. Chúng ta rất vất vả mới ngụy trang thành người từ nơi khác đến, một khi bại lộ thân phận, tất sẽ đánh rắn động cỏ! Muốn tìm cơ hội giám sát hắn nữa sẽ không dễ dàng như vậy.” Mạc Tây lo lắng không phải là không có lý.
Một khi Thác Lôi phát hiện Diệu Môn đang điều tra hắn, hắn tuyệt đối sẽ cảnh giác cao độ, trong thời gian ngắn sẽ không tiếp xúc với người đứng sau lưng.
Ý của Vọng Gia là sau lưng Thác Lôi vẫn còn có người.
Bọn hắn muốn điều tra chính là thế lực đứng sau đã động vào lô hàng của Diệp Gia!
Đồng bạn của hắn không lên tiếng, chần chờ một lát, lại có chút không đành lòng: “Nếu chúng ta không quản, nữ sinh kia phải làm sao bây giờ? Thương hội liên minh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.” Nữ sinh kia ở buổi đấu giá rất ngầu!
Lại là người của Thành đại sư. Thêm nữa, đối phương cũng coi như đã gián tiếp giúp bọn hắn thu hồi một phần hàng hóa.
Về tình về lý, bọn hắn đều không thể nào bỏ mặc đối phương không quan tâm được chứ?
Đây không phải là phong cách hành sự của Diệu Môn bọn hắn.
Nếu Mạc Tây không phải vướng mắc chuyện này, đã sớm đưa ra quyết định rồi.
Gương mặt cương nghị của hắn trở nên nghiêm túc, hắn cầm điện thoại di động lên: “Ta sẽ nói tình hình bên này với Vọng Gia một chút, xem Vọng Gia quyết định thế nào.” * Một nơi khác, tại một sòng bạc ngầm ở Độc Lập Châu.
Bên trong toàn là những đại hán hút thuốc, chơi bài cửu, kẻ nào kẻ nấy trông mặt mũi cũng hung thần ác sát, vừa nhìn là biết loại người không dễ dây vào.
Giờ phút này.
Trong một căn phòng của sòng bạc, một gã đàn ông tướng mạo luộm thuộm, nhuộm đầu tóc vàng, cực kỳ khó chịu cúp điện thoại, buột miệng mắng: “Mẹ nhà hắn, coi chúng ta như chó nhà nuôi! Phi, thứ gì! Nếu không phải nể mặt...” Hắn nói được nửa câu, lại cảnh giác ngậm miệng lại, không nhắc đến những lời còn lại.
Ném điện thoại di động lên bàn, hắn tiện tay nói với người bên dưới: “Có việc tới rồi.” “Lão đại, việc gì vậy?” “Chờ một chút.” Máy fax rất nhanh đã in ra một tập tài liệu.
Gã đàn ông tóc vàng đi tới, mất kiên nhẫn cầm lấy tài liệu, xem lướt qua một lượt, sắc mặt lại càng khó coi thêm mấy phần.
Mẹ kiếp, đúng là cái việc bẩn thỉu như cống thoát nước nào cũng đến tay bọn hắn làm!
Hắn cố nén lửa giận nơi ấn đường, ném bức vẽ truyền thần trong tay cho mấy người xem: “Này, các ngươi xem đi, lát nữa chúng ta đến Thiên Đường tửu điếm tìm người này. Nàng đã đắc tội với Thác Lôi hội trưởng, Thác Lôi hội trưởng muốn chúng ta mau chóng cho nàng một bài học.” (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận