Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 145

Chương 145: Vì sao không đổi họ?
Kiều Niệm đôi mắt đen láy nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, người tìm ta xem bệnh lần trước ngươi nói với ta, là người Kinh Thị?”
Vệ Lâu không rõ vì sao nàng đột nhiên nhớ tới chuyện này, thuận miệng đáp: “Đúng vậy. Sao thế? Sao ngươi lại nghĩ đến chuyện này.”
“Hắn còn đang tìm ta không?” Kiều Niệm muốn biết điều này.
Vệ Lâu bất cần đời nhếch môi mỏng, đùa giỡn nhìn nàng: “Kiều Tiểu Niệm, ngươi không phải là muốn khoe khoang với ta là ngươi được hoan nghênh thế nào đấy chứ?”
Kiều Niệm: ?
Vệ Lâu nhìn nàng lông mi cong vút, khuôn mặt trắng nõn tỏ vẻ không hiểu, tự mắng mình một tiếng ngớ ngẩn, sau đó nói với nàng: “Nếu bọn hắn có thể dựa vào chuyên gia bệnh viện giải quyết chứng bệnh nan y thì đã không tìm đến ngươi rồi, khó khăn lắm mới tìm được ngươi, sao bọn hắn có thể tùy tiện từ bỏ được.”
Người nhà họ Diệp cũng không phải loại người tùy tiện từ bỏ!
“Đối phương lại tăng giá thêm mấy lần, ngươi không đồng ý, nên ta không hề hé răng.”
Hắn bất cần đời dựa vào ghế, nói năng tùy tiện, nhưng ánh mắt lại tràn đầy tự tin.
Người hắn muốn che chở, dù là người nhà họ Diệp cũng không dễ dàng tra ra được!
Ai ngờ, Kiều Niệm hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Vụ này, ta nhận.”
“...”
Kiều Niệm: “Ta nhớ ngươi từng nói bọn họ có thể cho ta đưa ra điều kiện, chỉ cần không phạm pháp, nhất định sẽ giúp ta làm được.”
Vệ Lâu phản ứng rất nhanh, lập tức nói: “Ngươi muốn đối phương giúp ngươi làm gì?”
Không phải là giải quyết chuyện lần này đấy chứ?
Chậc, người nhà họ Diệp ra mặt... Khỏi phải nói, nhà họ Đường chẳng là gì cả.
Kết quả lại không giống lắm với những gì hắn nghĩ.
Ánh mắt Kiều Niệm có chút phân tán nhưng trên mặt lại hiếm thấy vẻ nghiêm túc, nghịch điện thoại trong tay: “Ta muốn hắn giúp ta kiếm một loại vật liệu hiếm.”
“Vật liệu hiếm?” Vệ Lâu chưa kịp phản ứng.
Kiều Niệm đưa di động tới trước mặt hắn, bên trên có giới thiệu về vật liệu nàng muốn: “Ta muốn thứ này.”
Càng tiếp xúc với tiểu gia hỏa, nàng càng muốn nhanh chóng chữa khỏi tật ở chân của hắn.
Còn có Trần thúc nữa.
Nàng để Hồng Minh liên hệ với đối phương mấy lần, nhưng đối phương đều không có thái độ hợp tác thành tâm, ngoài việc liên tục đòi thêm tiền mấy lần thì cứ ậm ờ không đưa ra lời chắc chắn.
Cứ kéo dài mãi không phải là cách. Nàng không thích dây dưa, một con đường đi không thông thì cùng lắm đổi con đường khác.
Thần sắc Kiều Niệm kiêu ngạo bất kham, giống như một con sói mãi mãi không thể thuần phục.
“Nếu hắn có thể giúp ta lấy được thứ này, ta sẽ nhận vụ của hắn.”
Vệ Lâu nhìn vật liệu hiếm mà nàng cho mình xem, khóe miệng co giật.
À, thì ra trong mắt nàng, tự mình giao dịch vật liệu hiếm không tính là phạm pháp sao?
Chẳng lẽ phải giết người phóng hỏa mới tính?
Nhưng hắn vẫn dùng điện thoại chụp lại thứ Kiều Niệm cho xem, gật đầu nói: “Được rồi, để ta quay lại liên hệ với đối phương.”
“Cảm ơn.” Kiều Niệm nghĩ đến việc có thể lấy được vật liệu để chữa khỏi chân cho tiểu gia hỏa, tâm trạng liền tốt lên không ít.
Hắn cất điện thoại, híp mắt nhìn gò má đẹp đến khó tin của nữ sinh, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Kiều Tiểu Niệm, ngươi tìm được cha mẹ ruột lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa đổi tên?”
Cứ mãi họ Kiều không thấy khó chịu à?
Kiều Niệm không hiểu sao mạch não của hắn lại nhảy đến chuyện này.
Nhưng nàng không bận tâm, cầm lấy điện thoại di động của mình, con ngươi đen láy vừa ngông cuồng vừa ngang ngược, nhìn hắn lạnh nhạt hỏi lại một câu: “Ta họ Kiều thì liên quan gì đến nhà họ Kiều?”
Bên ngoài bao nhiêu người mang họ Triệu, Tiền, Tôn, Lý, Chu, Ngô, Trịnh, Vương chẳng lẽ đều có quan hệ với người nào đó sao?
Nàng họ Kiều thì liên quan gì đến Kiều Vi Dân?
Nàng chỉ là quen cái tên này, lười đổi mà thôi.
Kiều Vi Dân cũng không xứng để nàng phải từ bỏ tên của mình.
Vệ Lâu ngẩn ra, hiểu được ý của nàng.
Đúng vậy, Kiều Tiểu Niệm họ Kiều thì liên quan gì đến người nhà họ Kiều? Nàng có gọi là Vương Niệm hay Trương Niệm thì trong lòng hắn vẫn là Kiều Tiểu Niệm.
Hắn lập tức không còn băn khoăn nữa: “Cũng phải.”
Chuyện đã xong, Kiều Niệm nhấp một ngụm nước đá, xem giờ, sắp đến giờ học.
Nàng cầm đồ của mình lên, nói với người đàn ông đối diện: “Chuyện vật liệu hiếm nhờ cả vào ngươi, ta đi trước đây.”
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận