Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 4777

Hắn mở ra. [ Ta vừa thấy ngươi nói chuyện trong nhóm, Hải Đồng tới à? ] Lý Đức nhìn thấy mấy người kia chỉ còn vài bước nữa là đến trước mặt mình, đánh chữ không kịp nữa rồi, nhưng có thể gửi tin nhắn thoại. Hắn nhấn vào micro trên điện thoại gửi đi một đoạn tin nhắn thoại: “À, cái của nợ nhà ta đến rồi. Ta đã nói với nãi nãi ta bao nhiêu lần rồi, bà ấy cứ không chịu tin đầu óc cô gái này có vấn đề, nhất quyết đòi dẫn nàng tới.” “Cha mẹ ta thì nghe lời nãi nãi ta, ta cũng hết cách. Trương thiếu, lỡ sau này nàng gây ra chuyện gì, ngươi phải giúp ta giải thích với Tần thiếu và vọng gia đấy.” “Ta sống chết không đồng ý cho nàng tới, nhưng không lay chuyển nổi nãi nãi ta, bà nói đã hứa với bà chị em kết nghĩa của mình rồi, vì nể mặt mũi mấy chục năm giao tình.” Lý Đức gửi đi mấy đoạn tin nhắn thoại, vừa ngẩng mắt lên đã thấy Hải Đồng đi tới trước mặt. Hắn đối diện với ánh mắt bất mãn của Hải Đồng, thong thả cất điện thoại vào túi, ra vẻ một công tử bột bất cần đời, cũng không thèm nhìn Hải Đồng, nói thẳng với nãi nãi của mình: “Chúng ta sắp phải vào rồi, nãi nãi, người đã nghĩ kỹ là nhất định phải dẫn theo nàng sao?” Hắn chẳng hề khách khí chỉ về phía Hải Đồng, bĩu môi, vẻ mặt chỉ thiếu nước khắc lên mấy chữ “thấy ngứa mắt”: “Lỡ như nàng gây ra phiền phức thì......” Lý Phụ quát lên một tiếng: “Lý Đức.” Nhưng bị lão thái thái giữ chặt tay lại, không cho phép ông nổi giận ở bên ngoài: “Được rồi, ông so đo với đứa nhỏ làm gì?” Lý Phụ tức đến phẫn nộ, nhưng hết lần này đến lần khác không làm gì được hắn, đành hầm hừ nói: “Hắn mà còn là hài tử... Ở Kinh Thị này, những người trạc tuổi hắn, có ai mà không sớm vào công ty phụ giúp việc nhà. Chỉ có hắn suốt ngày ở ngoài gây mèo đùa chó, chẳng ra cái thể thống gì.” “Được rồi!” Lão thái thái toát ra khí thế không giận tự uy, quả thực đã đè nén sự bất mãn của Lý Phụ xuống, sau đó bà nghiêng đầu nhìn cháu trai mình. “Ta và nãi nãi của Hải Đồng có nhiều năm giao tình, ta đã hứa với bà ấy rồi, ngươi cũng đừng quậy nữa, nếu không ta cũng sẽ tức giận đấy.” “Nãi nãi...” “Ngươi muốn cả nhà chúng ta thành trò cười cho thiên hạ thì cứ tiếp tục ở bên ngoài cáu kỉnh với ta.” Lão thái thái bất vi sở động, thái độ vô cùng kiên quyết. Lý Đức không phục liếc nhìn nữ sinh bên cạnh bà, cuối cùng sa sầm mặt, không nói gì nữa, chấp nhận để Hải Đồng đi cùng. Lão thái thái xử lý xong hắn, lại quay sang nói với Hải Đồng bên cạnh: “Hắn tính tình hắn vốn vậy, ngươi đừng để trong lòng.” “Ta biết ạ.” Hải Đồng đã giành được thắng lợi hoàn toàn, đương nhiên lười so đo với thủ hạ bại tướng, tỏ vẻ vô cùng rộng lượng nói: “Hắn cứ ở mãi trong nước, bị bạn bè xung quanh ảnh hưởng nên tính cách có phần cố chấp, ta có thể hiểu được.” “Ha ha.” Lý Đức nhìn nàng cười ngoài mặt nhưng trong lòng không cười, bật ra hai tiếng ha ha. Nhóm người hắn thường chơi cùng, ngoài Đường Ninh, Trương Dương, còn có Tần thiếu, còn có Vệ thiếu... Vòng tròn bạn bè của chính mình không hiểu sao lại bị biến thành vòng tròn cấp thấp. Bạn bè bên cạnh hắn cũng bị nàng nói thành người thiển cận, không có độ lượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận