Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 336

Chương 336: Niệm tỷ muốn đi Kinh Thị
Các lão sư khoa Trung y thấy bộ dạng đó của hắn, đều cảm thấy đắng chát, chỉ có thể âm thầm mong đợi trong lòng, hy vọng năm nay có thể có một hạt giống tốt không chê Trung y, lựa chọn khoa y của bọn họ...
*
Kiều Niệm còn chưa biết rõ chuyện lớn đã xảy ra, càng không biết vì nàng từ chối lời mời của Lương Lộ, Lương Lộ đã trút giận lên khoa Trung y, trong buổi họp đã công khai làm nhục khoa Trung y ngay trước mặt tất cả lão sư toàn trường.
Bởi vì sắp phải đi Kinh Thị tham gia kỳ thi, khoảng thời gian này nàng rất bận rộn.
Một mặt vội vàng tìm thuốc cho Vệ Lâu, mặt khác còn phải dành thời gian luyện đề.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đảo mắt đã đến ngày 3, ngày phải đi Kinh Thị.
Chuyến bay lúc 10 giờ rưỡi sáng, nhưng mười giờ Kiều Niệm mới đến sân bay.
Nàng mặc một chiếc áo T-shirt trắng dài tay, bên dưới phối với quần short jean, để lộ đôi chân vừa thon vừa dài, chỉ riêng đôi chân đã thu hút không ít ánh nhìn.
Chưa kể đến gương mặt xinh đẹp có đường nét rõ ràng ẩn dưới chiếc mũ lưỡi trai của nàng, chỉ riêng đường cong của chiếc cằm cũng đủ để thấy gương mặt ẩn dưới mũ kia kinh diễm đến mức nào.
Kiều Niệm chỉ mang theo một chiếc ba lô màu đen, khoác túi lên vai, đôi mắt hơi híp lại như chưa tỉnh ngủ, toàn thân tỏa ra khí tràng người sống chớ lại gần.
Diệp Vọng Xuyên đi bên cạnh nàng, nhìn bộ dạng đi đường mà như muốn ngủ gật kia của nàng thì có chút buồn cười, bỗng nhiên cúi đầu xuống, ấm giọng thì thầm hỏi: “Có uống cà phê không? Bên kia có quán cà phê, ta đi mua cho ngươi một ly.”
“Hửm?” Kiều Niệm nhướng đôi mày thanh tú, vẻ không hứng thú lắm, nàng vốn không thích uống các loại đồ uống sệt như cà phê hay trà sữa, nhưng lúc này nàng hơi buồn ngủ, hàng mi dài che đi vẻ mệt mỏi, miễn cưỡng gật đầu: “Một ly ma thẻ, không đường.”
Cố Tam cũng đi cùng, nghe nàng muốn uống ma thẻ lại còn không cần đường, bỗng nhiên cười nói: “Kiều tiểu thư, ma thẻ rất đắng, ngươi lại không cần đường, lát nữa sẽ khó uống lắm. Hay là mua cho ngươi Tạp Bố Kỳ Lạc nhé, ta thấy các nữ sinh đều thích uống loại này, không đắng như vậy.”
“Cứ lấy ma thẻ.” Nàng từng uống Tạp Bố Kỳ Lạc một lần, tên nghe thì hay, nhưng uống vào thì vị cà phê không ra cà phê, trà sữa không ra trà sữa, cứ như là đổ nửa ly đường trắng vào vậy, còn khó uống hơn cà phê bình thường.
Diệp Vọng Xuyên cong đôi môi mỏng, đôi mắt sâu thẳm hẹp dài cưng chiều nhìn người còn đang ngái ngủ kia một cái, hai tay đút túi quần, lười biếng nói: “Chỉ cần một ly ma thẻ thôi sao? Không cần gì khác?”
“Sân bay còn có gì khác sao?” Kiều Niệm nhíu mày liếc hắn, ánh mắt kia như thể đang nói “Ngươi đùa ta đấy à”.
Diệp Vọng Xuyên bất giác bật cười, tâm trạng bất giác tốt hẳn lên, đưa túi cho nàng: “Bên kia có ghế, ngươi ra đó ngồi đợi ta một lát, ta mua về ngay.”
“OK.” Kiều Niệm không có ý kiến gì, kéo vali hành lý, đồng ý dứt khoát.
Tối qua nàng vì tra chuyện của Quý Tình mà thức đến ba giờ rưỡi sáng mới ngủ, nằm xuống rồi mà vẫn trằn trọc không ngủ được, mơ mơ màng màng đến sáu giờ sáng mới miễn cưỡng thiếp đi.
Ngủ được ba tiếng lại bị dựng dậy để đi cho kịp chuyến bay.
Nói thật, bây giờ mà có gối đầu, nàng có thể ngủ ngay lập tức.
Cố Tam thấy nàng quen thói sai khiến cả người đàn ông tự phụ kia, khóe miệng giật giật, cũng đưa hành lý cho Kiều Niệm, vội vàng nói: “Kiều tiểu thư, tiện thể trông giúp ta hành lý nhé, ta đi giúp Vọng gia.”
Kiều Niệm không hiểu sao lại có thêm một cái vali trong tay, nàng kéo vành mũ xuống, có chút cạn lời.
Chỉ là mua ly cà phê thôi mà, có cần phải giúp không?
Nhưng Cố Tam là người của Diệp Vọng Xuyên, nàng không nói gì, lẳng lặng kéo hai cái vali đi đến dãy ghế dài cách đó không xa.
Sân bay khắp nơi đều đặt những dãy ghế dài cho hành khách nghỉ ngơi, những hành khách phải chờ các chuyến bay hoặc đến sớm có thể nghỉ ngơi ở đây trước khi máy bay cất cánh.
Vị trí Kiều Niệm chọn vừa hay ở không xa lối vào sảnh chờ của sân bay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận