Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 402

Chương 402: Diệp Vọng Xuyên dẫn đi ăn thịt dê nướng “bình thường”
Kiều Niệm không biết người mình tùy tiện gặp trong khuôn viên Thanh Đại lại quen biết Phó Qua.
Nàng đã ngồi xe đến tiệm nhỏ mà người nào đó nói là có món thịt dê nướng rất chính tông.
“Kiều tiểu thư, đến rồi.”
Xe đi vào một con hẻm nhỏ cổ kính rồi dừng lại ở bên ngoài, bọn họ đi bộ vào trong. Hôm ấy là thứ bảy, nơi Diệp Vọng Xuyên dẫn nàng tới dường như là một điểm du lịch, trong con ngõ nhỏ không rộng rãi tràn ngập du khách ồn ào náo nhiệt, đủ mọi giọng nói từ Nam chí Bắc (Sơn Nam Hải Bắc khẩu âm), hai bên đường san sát rất nhiều tiệm nhỏ chừng mười mét vuông, có tiệm bán đồ sứ, đồ cổ, cũng có tiệm bán chuỗi hạt, dây chuyền chỉ mười đồng.
Nàng vốn tưởng phải đi rất lâu mới tới được chỗ ăn cơm mà hắn nói, ai ngờ đi quanh co vài vòng (bảy quấn tám mặc), bọn họ đã đứng trước cửa một cái tứ hợp viện.
Từ con phố bên ngoài vẫn còn nghe được tiếng nói chuyện ồn ào của du khách, vậy mà chỉ cách một con đường, nơi này lại quanh co khuất nẻo dẫn đến nơi tĩnh lặng (khúc kính thông u), yên tĩnh và thảnh thơi.
Trước cửa còn trồng một cây hoa quế lớn.
Tháng mười hoa quế tỏa hương (hoa quế phiêu hương), mùi thơm nhàn nhạt lan tỏa khắp con đường nhỏ.
Cố Tam dường như rất quen thuộc nơi này, cười nói: “Kiều tiểu thư, chính là chỗ này. Thịt dê nướng ở đây cực kỳ ngon, có thể nói là quán thịt dê nướng chính tông nhất Kinh Thị. Quán này cần đặt chỗ trước nửa năm, người bình thường còn không ăn được đâu.”
Kiều Niệm nhướng đuôi mắt, nhìn mái hiên gạch xanh ngói xanh trước mặt, thong thả nói: “Ừm, nhìn ra rồi.”
Tứ hợp viện ở Kinh Thị, Viên Vĩnh Cầm từng mua cho nàng một căn.
Giá 9 chữ số.
Khu vực không tốt bằng ở đây, cũng không lớn bằng.
Mở tiệm bán thịt dê nướng ở loại địa phương này, trên cơ bản thuộc về vốn riêng đồ ăn.
Phàm là dính đến hai chữ ‘vốn riêng’, bất kể ở đâu, đều không phải là nơi có thể tùy tiện vào ăn.
Giá cả thì thôi, cũng ‘chính tông’ như hương vị vậy!
Những nơi thế này, người bình thường có lẽ còn chưa từng nghe tên, cũng sẽ không xuất hiện trên các app đánh giá nào đó, dù sao người bình thường cũng không chi trả nổi, càng không cần nói đến chuyện đánh giá hương vị.
“Đi thôi.” Diệp Vọng Xuyên rất quen thuộc nơi này (xe nhẹ đường quen), dẫn Kiều Niệm đi vào.
Kiều Niệm không để tâm, dù tự nàng đến cũng ăn nổi, chỉ là không đặt được chỗ trước mà thôi, vì vậy cũng rất tùy ý đi theo vào.
Chỉ có Cố Tam nhìn hai người họ, người này còn tùy ý hơn người kia, nghĩ lại dáng vẻ hơi kích động vừa rồi của mình, sờ sờ chóp mũi, cũng vội vã đi theo vào.
Tứ hợp viện lớn như Kiều Niệm nghĩ, bên trong mang phong cách Kinh Thị xưa, bài trí không tinh xảo, không có kiểu đình đài lầu các như phương nam, mà đậm nét kiến trúc phương bắc thô mộc mà phóng khoáng (thô kệch đại khí).
Lão bản ở đây dường như rất thân quen với Diệp Vọng Xuyên.
Bọn họ vừa vào, lão bản liền ra đón, thấy Diệp Vọng Xuyên thì càng cười không khép miệng được, liên tục nhìn về phía nàng, cũng không biết nói gì.
Kiều Niệm ngược lại chẳng để tâm, đôi mắt đen lười biếng đánh giá xung quanh.
Rất nhanh, lão bản đã tìm cho họ một phòng riêng (bao sương) trống, mang nồi lẩu lên.
Cùng được mang lên còn có một đĩa nước chấm đỏ rực, không giống loại tương vừng thường thấy.
Bàn tay xinh đẹp của Diệp Vọng Xuyên cầm lấy đĩa chấm, chu đáo đặt trước mặt cô gái đang ngồi nghiêng chơi điện thoại, giọng trầm thấp dặn dò: “Hơi cay đấy, lát nữa nếu không chịu được thì nói với ta, ta bảo lão bản đổi cho ngươi loại khác.”
Cố Tam nhìn đĩa nước chấm ớt được đưa lên, mắt trợn tròn. Trong lòng thầm nghĩ, nếu là khách khác đến đây mà thấy đĩa nước chấm này, chắc chắn tròng mắt sẽ rớt ra ngoài!
Hết cách rồi, ở Kinh Thị, ai thích ăn thịt dê nướng mà không biết quán ‘vốn riêng đồ ăn’ này quy củ rất nhiều chứ, cái này không cho phép, cái kia cũng không được.
Không làm theo quy củ của lão bản, thì sau này đừng hòng tới đây ăn cơm nữa.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận