Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 447

Chương 447: Có bằng hữu muốn tới Kinh Thị
Trên mặt Diệp Vọng Xuyên hiện lên một tia cảm xúc ảo não, hối hận vì đã nghe lời Tần Tứ, như một gã thanh niên bồng bột muốn thông qua việc thay đổi bề ngoài để hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Nhưng hắn rất nhanh chóng đem chút cảm xúc này giấu dưới đáy con ngươi sâu thẳm không gợn sóng, đổi chủ đề: “Giữa trưa có sắp xếp gì không? Nếu không có sắp xếp, tiểu cô của ta muốn cùng ngươi ăn một bữa cơm.”
“Giữa trưa?” Kiều Niệm cúi đầu suy nghĩ một lát, ngước mắt nói: “Không có sắp xếp. Ăn cơm ở đâu?”
“Ngự Phủ?”
Diệp Vọng Xuyên chống tay lên cửa sổ xe, cổ áo hơi mở rộng, thân hình cao lớn, đôi chân dài tùy ý co lại, thật bắt mắt, khí tràng rất mạnh mẽ. Hắn vừa nhấc mắt, con ngươi sâu thẳm nhìn nữ sinh bên cạnh, rất kiên nhẫn giải thích: “Tiểu cô của ta không biết ngươi thích ăn gì nên đã chọn Ngự Phủ, nếu ngươi muốn đổi địa điểm khác cũng được, ta sẽ nói với nàng một tiếng.”
Ngự Phủ à.
Kiều Niệm xoa mi tâm, có chút đau đầu.
Ngày mai cũng là Ngự Phủ, nàng đến Kinh Thị một tuần đã ăn ba lần ở Ngự Phủ, sắp coi Ngự Phủ như nhà ăn của trường học rồi.
Nhưng nếu Diệp Lam đã đặt ở Ngự Phủ, nàng cũng không có ý định muốn đổi, rất thờ ơ ngẩng đầu lên, lơ đãng nói: “Vậy Ngự Phủ đi. Ta cũng không biết chỗ nào ở Kinh Thị ăn ngon, đồ ăn ở đó cũng không tệ lắm, cùng lắm thì gọi giúp ta phần gà cay.”
Khóe miệng Diệp Vọng Xuyên không khỏi nhếch lên, đưa tay xoa nhẹ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu nàng, cười nói: “Cũng không khoa trương như vậy. Ngươi muốn ăn gì ta gọi cho ngươi, bếp trưởng nhà họ cũng có thể làm, không phải chỉ biết làm món Tô Châu.”
Kiều Niệm không hiểu sao đỉnh đầu bị nhấn một cái, rất bực bội, sự khó chịu trong người lại suýt không kìm được, nàng kín đáo ngả người ra sau, đúng lúc này, chiếc điện thoại di động để bên cạnh vang lên.
Nàng liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, nói với Diệp Vọng Xuyên: “Ta nghe điện thoại.”
“Ừm.” Diệp Vọng Xuyên lặng lẽ thu tay về, trong con ngươi chứa đựng sự cưng chiều, lười biếng lên tiếng.
Kiều Niệm đưa di động lên tai, giọng khàn khàn nói nhỏ: “Alo.” Cũng không biết đầu dây bên kia nói gì, mi tâm nàng cau lại, khép hờ mắt, con ngươi đen nhánh vừa lạnh lùng vừa khô khốc, đưa tay nhấn vành nón xuống, rồi lại buông tay ra, chậm rãi nói: “Ngươi đang ở đâu, ta qua đón ngươi.”
Diệp Vọng Xuyên nhìn nàng một cái.
Kiều Niệm không chú ý, cúi đầu nhìn thời gian, rồi lại đưa điện thoại lên tai lần nữa, nói: “Chờ ta một chút, nửa tiếng nữa tới.”
Cúp điện thoại.
Diệp Vọng Xuyên dường như lơ đãng hỏi: “Ai vậy? Có bằng hữu muốn tới à?”
Kiều Niệm không phủ nhận, nói khẽ: “Ngươi gặp rồi, bạn học của ta, hắn từ Nhiễu Thành đến, bây giờ đang ở sân bay. Hắn đến tìm ta, ta cũng không thể bỏ mặc hắn. Trưa nay có lẽ sẽ có thêm một người ăn cơm cùng.”
Diệp Vọng Xuyên ngược lại không quan tâm có thêm một đôi đũa hay không, điều hắn để ý là chuyện khác.
Hắn còn chưa kịp hỏi, người ngồi phía trước đã sốt ruột hơn cả hắn. Cố Tam liên tục nhìn về phía sau qua kính chiếu hậu, nghe đến đó không nhịn được chen miệng hỏi: “Kiều tiểu thư, ngươi nói bạn học là nam hay nữ vậy? Tên là gì? Để ta xem ta đã gặp qua chưa.”
Lời này hỏi đúng vào tâm tư của người nào đó, Diệp Vọng Xuyên dựa lưng vào ghế, không nói gì, ánh mắt nhìn Kiều Niệm sáng rực như lửa, hiển nhiên hắn cũng rất để ý chuyện này.
Kiều Niệm không nghĩ nhiều như vậy, nói ngắn gọn: “Là nam. Lương Bác Văn, các ngươi gặp qua mấy lần rồi, chắc là còn nhớ.”
Lương Bác Văn... Hắn đương nhiên nhớ cái tên này, nam sinh này bằng tuổi Kiều tiểu thư, ở lớp A thuộc đám nam nữ nổi bật nhất, ngoại hình không tệ, chiều cao cũng đủ, thành tích hình như cũng khá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận