Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 114

Chương 114: Tiểu Đường Hoàn còn có thể có khẩu vị khác
Hai người nhà họ Diệp đều nhận được lễ vật của Kiều Niệm, người lớn đã nhận tận tay, người nhỏ cũng nhận được lời hứa hẹn của nàng.
Đãi ngộ hiện tại của nhà Lão Giang bọn hắn lại chỉ được như vậy thôi sao? Cái này sao có thể nhịn được?!
Kiều Niệm trước giờ không hề hẹp hòi về vật chất, hắn đã hỏi đến thì nàng cũng hào phóng tính luôn cả hắn vào: “Như nhau cả, lần sau gặp được thứ phù hợp với ngươi thì sẽ mua cho ngươi.” Thật ra Giang Ly trông không tệ, hơn nữa gương mặt kia nàng luôn cảm thấy đã gặp ở đâu đó rồi, chỉ là nhất thời không nghĩ ra.
Kiều Niệm nhíu mày, vẫn không nhớ ra được, dứt khoát không nghĩ nữa.
Nàng lấy ra một cái lọ nhỏ từ trên người, đổ ra một viên Tiểu Đường Hoàn màu trắng từ bên trong, đưa cho tiểu gia hỏa trên giường.
“Nè, Thần Thần ăn một viên đi.” “Vâng.” Mỗi lần nàng đến đều cho mình kẹo ăn, Diệp Kỳ Thần đã quen rồi, ngoan ngoãn nhón viên kẹo từ lòng bàn tay nàng bỏ vào miệng.
Hương vị kẹo quýt ngọt ngào lan tỏa nơi đầu lưỡi, ngọt đến nỗi mắt hắn híp lại, lông mi khẽ run.
Rất ngọt.
Còn ngọt hơn viên Tiểu Đường Hoàn lần trước.
Diệp Kỳ Thần vừa lưu luyến ngậm viên Tiểu Đường Hoàn trong miệng, vừa nghiêng đầu, đôi mắt to tròn như quả bồ đào chứa đầy tò mò hỏi Kiều Niệm: “Tỷ tỷ, tại sao viên kẹo này lại có vị quýt ạ?” Kẹo của tỷ tỷ Niệm Niệm rõ ràng màu trắng mà lại có vị quýt, thật là kỳ lạ.
Hắn từng nhờ người đi mua nhưng đều không ai mua được.
Ông lão bán kẹo ở quầy quà vặt nói, kẹo vị quýt thì phải có màu cam, vị bồ đào thì màu tím, không có kẹo quýt nào màu trắng cả.
Kiều Niệm nhướng đuôi mắt, tưởng hắn không thích vị quýt, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta chỉ tùy tiện chọn một vị thôi, ngươi không thích à? Vậy lần sau ta đổi vị khác.” Sở dĩ Tiểu Đường Hoàn có nhiều vị khác nhau là vì nàng bẩm sinh ghét đắng, cho dù là thuốc, nàng cũng cố chấp thay đổi một chút dưới tiền đề không ảnh hưởng đến dược hiệu. Đối với nàng mà nói, viên thuốc nhỏ này có vị quýt hay vị bồ đào cũng không quan trọng, rất đơn giản, chỉ cần thay đổi thành phần đường là được.
Diệp Kỳ Thần vội vàng lắc đầu, đôi mắt to chớp chớp: “Ta thích vị quýt. Kẹo tỷ tỷ cho ta đều thích hết!” Kiều Niệm vẫn cảm thấy có lẽ vì hắn còn nhỏ, sẽ không thích ăn mãi một vị, dễ bị ngán. Suy nghĩ một chút rồi nói: “Lần sau ta đổi mấy vị khác nhau cho ngươi.” Nàng còn chưa thử qua vị táo xanh, hình như cũng không tệ.
Một lớn một nhỏ cứ thế ngươi một câu ta một câu, chỉ có Diệp Vọng Xuyên chú ý tới việc nàng lại cho Diệp Kỳ Thần Tiểu Đường Hoàn. Viên Tiểu Đường Hoàn màu trắng rất nhỏ, trông cực kỳ không đáng chú ý, hắn luôn cảm thấy viên Tiểu Đường Hoàn kia không đơn giản chỉ là kẹo bình thường.
Ít nhất là lúc Diệp Kỳ Thần quấy khóc, hắn đã cho người đi tìm khắp Nhiêu Thành nhưng không hề có loại kẹo hiệu này...
Bên ngoài phòng bệnh.
Giang Ly cưỡng ép kéo người kia ra ngoài.
So với người bình thường thì hắn đã được tính là cao, nhưng đứng trước mặt Diệp Vọng Xuyên vẫn thấp hơn một đoạn.
Nhưng lúc này, hắn không quản nhiều như vậy, mày nhíu chặt, đứng trước mặt người đàn ông cao ngạo kia, hạ thấp giọng, trầm giọng nói: “Vọng gia, ngươi có ý gì?” “Ý gì là ý gì?” Con ngươi Diệp Vọng Xuyên đỏ tươi, đáy mắt ẩn chứa sát khí và lệ khí không thể đè nén. Hắn đưa tay day huyệt thái dương, mi cốt trĩu nặng lệ khí, ngón tay thon dài sạch sẽ, chuỗi Phật châu giữa cổ tay đặc biệt bắt mắt.
Giang Ly cũng không phải mới biết hắn một hai ngày, nói thẳng vào vấn đề: “Ngươi và em gái ta có chuyện gì? Ta mới đi có nửa tháng, đừng nói với ta là ngươi đã muốn xuống tay với nàng ấy.” Lúc trước hắn không lo lắng khi giao Kiều Niệm cho Diệp Vọng Xuyên nhờ trông nom hộ.
Mặc dù Niệm Niệm và Vọng gia có hôn ước, nhưng hôn ước của hai người không mấy ai biết, cuối cùng có thành hay không cũng chưa chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận