Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 5848

Đạo Uy Nhĩ và Brown được trưởng bối mang theo cũng có mặt ở đó, chỉ là bọn hắn còn trẻ, địa vị thấp nên cũng không có tư cách lên tiếng. Nhưng điều đó không cản trở hai người đều vô cùng khiếp sợ nhìn nhau. Trong khoảng thời gian này bọn hắn đều từng thấy chủ nhân của gương mặt này, dù chỉ là bóng lưng hoặc thân hình, nhưng bọn hắn đã thấy người thật. Lúc đó bọn hắn đều không dám tin sun sẽ xuất hiện tại Đệ Lục Châu, nên đều cho rằng mình nhận lầm người, vì vậy đều không nói chuyện này với người ngoài. Hiện tại gương mặt kia của Kiều Niệm rành rành hiện ra trước mắt, Đạo Uy Nhĩ cùng Brown kinh hãi không thôi, cũng chắc chắn rằng mình không nhận lầm người. Người ta không chỉ ở Đệ Lục Châu mà còn đi lại nghênh ngang khắp nơi. "Ảnh Thập còn chưa có hồi âm à?" Lúc này, Thập Lão bình thản hỏi một câu. Hai nhân vật trọng yếu của gia tộc Bóng Dáng không có mặt, không ai dám trả lời, chỉ có Đạo Uy Nhĩ thấy không ai lên tiếng, đành đánh bạo trả lời thay bạn mình: "Thưa Tắc Long, vẫn chưa liên lạc được với hắn."
Đạo Uy Nhĩ vừa nói xong liền thấy ánh mắt vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ của cha mình, nhìn về phía hắn đầy cảnh cáo, ánh mắt đó dường như đang nói "Ai hỏi ngươi?". Đạo Uy Nhĩ thầm kêu khổ trong lòng, mặc niệm Thánh Mẫu Mã Lợi Á phù hộ, một bên đón nhận ánh mắt đầy uy hiếp kia, nói tiếp: "Ảnh Thập không phải người tùy tiện mất liên lạc, ta nghi ngờ hắn đã gặp phải chuyện gì đó, không thể nghe máy hoặc điện thoại không ở bên cạnh."
Hắn ngẩng đầu nhìn thấy lão giả nheo đôi mắt màu nâu vàng lại, bên trong toát ra vẻ sắc bén, hỏi hắn bằng giọng không nghe ra vui giận: "Ngươi là ai?"
Đạo Uy Nhĩ lập tức cúi đầu, một tay đặt lên vai trái, thực hiện một đại lễ thần phục, thấp giọng trả lời: "Thưa Tắc Long, ta là Đạo Uy Nhĩ gia tộc mười đời tôn."
"Ngươi là người của gia tộc Đạo Uy Nhĩ à?" Thập Lão hờ hững nói tiếp, nhìn thần sắc có vẻ không mấy để tâm đến hắn, chỉ là thuận miệng hỏi thôi. Điều đó cũng đủ khiến tộc trưởng gia tộc Đạo Uy Nhĩ đang có mặt ở đây, cũng là phụ thân của Đạo Uy Nhĩ, nhanh chóng quỳ một chân xuống đất, nói đỡ cho hắn: "Thập Lão. Hắn và Ảnh thiếu là bạn tốt, cho nên mới chưa được phép mà nói lung tung. Khuyển tử vô lễ, mong Tắc Long thứ tội!"
Đáp lại là lão nhân tùy ý phất tay: "Đứng lên." Thấy người đàn ông trung niên có ngũ quan góc cạnh cương nghị vẫn quỳ dưới đất không đứng dậy, hắn có chút mất kiên nhẫn nói: "Ta không có tức giận. Người trẻ tuổi có đảm lược là chuyện tốt."
Người đàn ông trung niên vội vàng đứng lên, hai tay đặt trước người, hết mực cung kính trả lời: "Tắc Long quá khen rồi."
Ai ngờ lão giả đột nhiên chắp tay sau lưng đi đến trước mặt Đạo Uy Nhĩ, mắt bắn Hàn Tinh, từ trên xuống dưới dò xét hắn, hỏi: "Ngươi và Ảnh Thập là bạn bè?"
Đạo Uy Nhĩ căng thẳng đến mức tay chân lạnh ngắt, da đầu tê rần: "Vâng."
Ánh mắt Thập Lão không dừng lại trên người hắn quá lâu, thu hồi ánh mắt, nói với hắn: "Ta cho ngươi một đội người, ngươi phụ trách đi tìm hắn."
Giao cho hắn làm? Tim Đạo Uy Nhĩ như muốn nhảy khỏi lồng ngực, vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, lại có một chút căng thẳng không tả nổi. "Tắc Long, khuyển tử còn quá trẻ, ta sợ hắn..." người đàn ông trung niên vội vàng muốn ngăn cản, nhưng lại nhận được ánh mắt lạnh nhạt lướt qua của lão giả tóc bạc: "Ngươi không tin hắn, hay là không tin ta?"
Người đàn ông trung niên cứng mặt, không dám trả lời: "Cái này..."
Hắn lại nhìn thẳng vào mắt Đạo Uy Nhĩ: "Ngươi có đi không?"
Đạo Uy Nhĩ trước tiên ngẩng đầu lên, ngay sau đó mím chặt môi, bờ vai dùng sức kéo căng cơ bắp sau lưng, ý thức được đây là cơ hội của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận