Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 6286

Chương 6286: Đánh mặt, có người cũng muốn rượu kia
Hắn dẫn người tìm đến bàn của Lam Cận, thái độ khá lịch sự nói: “Xin lỗi Lam tiên sinh, chai Romanee-Conti chúng tôi đã hứa mang cho ngài lúc trước không còn rồi. Ngài xem đổi cho ngài loại rượu khác được không ạ?”
Lam Cận lập tức hơi nheo mắt lại, lộ vẻ mặt cực kỳ không vui, nhìn chằm chằm vị quản lý đang tươi cười làm lành trước mặt: “Các ngươi vừa mới còn nói có rượu, bảo lập tức mang đến cho ta. Giờ lại nói không có rượu. Ý gì đây? Sợ chúng ta uống không nổi à?”
Nụ cười trên khóe miệng quản lý cứng lại một chút, nhưng coi như có tố chất nên nén xuống, vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, lịch sự trên mặt, lại lần nữa nói lời xin lỗi với hắn: “Lam tiên sinh, thực sự xin lỗi. Ngài xem thế này được không? Bữa ăn tối nay của các ngài ta sẽ tính tiền, xem như là chúng tôi bồi thường cho ngài.”
“Bành!” Lam Cận đập mạnh bàn cắt ngang lời hắn. Sa sầm mặt, hung hăng nói: “Đừng nói nhảm nữa, ta muốn Romanee-Conti, hôm nay không uống được rượu này thì không xong!”
Người đại diện ở bên cạnh giật nảy mình, vô thức nhìn vẻ mặt của quản lý, quả nhiên ngay giây sau khi Lam Cận đập bàn, nụ cười trên mặt quản lý nhanh chóng tắt ngấm, ánh mắt từ hiền lành khách sáo chuyển thành u ám không vui...... Giọng nói của quản lý đối với bọn họ cũng trở nên không còn khách khí nữa: “Lam tiên sinh có lẽ không biết, lão bản đứng sau tửu điếm chúng ta là ai đâu nhỉ.”
“Ta cần gì quan tâm lão bản các ngươi là ai!” Lam Cận vênh váo tự đại đáp trả, dạo gần đây đã quen dùng lý do này, thuận miệng nói ra mà không cần suy nghĩ: “Ngươi biết ta là ai không!”
“Ngài là khách nhân của tửu điếm chúng ta. Theo lý mà nói, phục vụ tốt mỗi một vị khách nhân đến đây là chức trách của chúng ta. Nhưng nếu khách nhân không nói đạo lý, còn cố tình gây sự ở chỗ chúng ta, thì chúng ta cũng không phải lúc nào cũng có thể bao dung. Ta biết Lam tiên sinh là ai, chỉ sợ chính ngài lại quên mất mình là ai thôi!” quản lý thẳng người dậy, nhìn hắn với vẻ như cười như không. Lam Cận bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn đến toàn thân lạnh toát, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu, ngay cả mùi rượu trên người cũng bị cái lạnh làm tan đi mấy phần. Hắn như bị dội một thùng nước đá vào đầu, chỉ cảm thấy câu cảnh cáo cuối cùng của quản lý chứa đầy ẩn ý. Quản lý nhắc lại lần nữa: “Khách nhân trên sân thượng đã gọi Romanee-Conti.”
Đuôi mày Lam Cận khẽ giật, ngọn lửa giận vừa mới dịu xuống lại suýt nữa bùng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận