Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 112

Chương 112: Sẽ không phải lại mua cho Vọng gia đấy chứ (Phiếu đề cử tăng thêm)
Biểu cảm kia của ngươi có giống 'tàm tạm' đâu chứ, niềm vui nơi đuôi mày sắp lộ hết ra rồi kìa.
“Chỗ nào mà tàm tạm chứ, ta và Cố Tam đều là vòng tay màu đen, chỉ có ngươi là màu bạc, màu sắc cũng không giống nhau!”
Dựa vào cái gì chứ!
Khóe miệng Diệp Vọng Xuyên không kìm được nhếch lên, ánh mắt lướt qua vòng tay của mình, tâm trạng rất vui vẻ: “Có lẽ nàng cảm thấy ngươi đeo màu đen đẹp mắt hơn.”
Ha ha!
“Ta đeo màu bạc cũng đẹp mắt.”
“Vậy sao?” Ánh mắt Diệp Vọng Xuyên vẫn không rời khỏi vòng tay của mình, lúc trả lời hắn cũng tỏ ra thờ ơ.
Giang Ly trong lòng chua lét, khỏi phải nói là khó chịu đến mức nào, mắt hau háu nhìn chiếc vòng tay kia của hắn, chưa từ bỏ ý định nói: “Vọng gia, hay là chúng ta đổi một cái đi? Ta thấy màu đen hợp với ngươi hơn. Tốt biết bao, vừa khiêm tốn lại vừa có chiều sâu, còn màu bạc thì hợp với ta hơn, trẻ trung.”
Diệp Vọng Xuyên ngước mắt lên, nheo mắt lại liếc mắt sắc như dao qua.
Hắn lặng lẽ sờ mũi, ngượng ngùng giơ tay: “Cứ coi như ta chưa từng nói gì nhé, ngài đeo đi, ngài đeo đi, màu bạc hợp với ngài. Cũng trẻ trung.”
Tsk, vừa rồi hắn đúng là bị chập mạch, lại dám vuốt râu hùm.
Nhưng mà hắn thật sự rất muốn "chiếc răng" kia.
Thấy không đấu lại Diệp Vọng Xuyên, Giang Ly thay đổi hướng suy nghĩ, quay đầu hỏi Kiều Niệm đầy oán trách: “Niệm Niệm, tại sao chỉ có vòng tay của Vọng gia là màu bạc, còn ta với Cố Tam lại cùng một kiểu?”
Hắn dù gì cũng là anh ruột cùng huyết thống, Cố Tam mới quen Niệm Niệm bao lâu chứ, cấp bậc sao có thể giống nhau được!
Cố Tam nằm không cũng trúng đạn, nhưng hắn nhận được quà, bị Giang Ly cà khịa vài câu cũng chỉ vui vẻ đứng một bên không đáp lời.
Kiều Niệm đang lục lọi đống đồ mình mua hôm nay, nghe vậy liền trả lời không cần suy nghĩ: “Bởi vì tay hắn trắng, đeo vòng tay màu bạc đẹp mắt.”
Ai mà chẳng thích người đẹp vật xinh, nàng cũng vậy thôi.
Coi như cảnh đẹp ý vui, rửa mắt.
Giang Ly: ......
Cho nên tay hắn rất đen à?
“Tìm được rồi.” Kiều Niệm lục lọi trong đống túi, cuối cùng cũng lôi ra được một chiếc túi giấy màu đen nằm dưới cùng. Giang Ly nghển cổ nhìn thấy vẫn còn một cái túi chưa mở, đi tới cầm lên hỏi Kiều Niệm: “Niệm Niệm, thương hiệu này hình như bán đồ nam thì phải?”
Bán đồ nam, chắc chắn là mua cho hắn rồi!
Trong lòng Giang Ly lập tức thấy cân bằng hơn, cười híp mắt hỏi: “Mua cho ta hả?”
Ai ngờ Kiều Niệm lại lấy chiếc túi từ tay hắn: “Không phải.”
Giang Ly sững sờ một chút, lập tức đuổi theo: “Không phải mua cho ta thì mua cho ai?”
Sẽ không phải lại là cho Vọng gia đấy chứ!
Quả nhiên, hắn trơ mắt nhìn cô gái có làn da trắng đến phát sáng cầm túi giấy đi đến trước mặt Diệp Vọng Xuyên, đưa túi tới, nói: “Lúc dạo phố ta thấy cái này, cảm thấy rất hợp với ngươi nên mua luôn. Ngươi xem thử có thích không, không thích thì thôi vậy.”
Thật ra nàng cũng chỉ thấy đẹp mắt nên tiện tay mua thôi, luôn cảm thấy bộ đồ này nếu không phải hắn mặc thì thật uổng phí công thiết kế của nhà tạo mẫu.
Chỉ có hắn mới có thể diện được phong cách quần áo này, còn có thể mặc ra được cái hồn mà nhà thiết kế ban đầu muốn gửi gắm.
Diệp Vọng Xuyên cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn đưa chiếc túi đến trước mặt mình, vừa bất ngờ lại vừa vui mừng, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, đôi môi mỏng hơi mím lại, giọng nói khàn khàn mà quyến rũ: “Mua cho ta?”
Kiều Niệm “Ừm” một tiếng, rất tự nhiên nói: “Ta tiện tay mua thôi, ngươi xem trước đi, chưa chắc ngươi đã thích đâu.”
Gu thẩm mỹ quần áo của nam và nữ không giống nhau, nam giới chú trọng cảm giác khi mặc, nữ giới lại thích xem thiết kế tổng thể của bộ đồ hơn.
Nàng thích, nhưng Diệp Vọng Xuyên chưa chắc đã thích.
Ai mà biết được.
Hắn nhận lấy, xem cũng không thèm xem đã nói ngay: “Ta thích.”
Giọng nói kia dịu dàng như muốn tan chảy ra nước vậy!
Vọng gia: Chúng sinh đều khổ, chỉ có Niệm Niệm nhà ta là thỏ trắng thêm đường!
CP Niệm Niệm không Vọng, xông lên! Phiếu đề cử đâu!
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận