Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 141

**Chương 141: Tự mình đa tình**
Diệp Vọng Xuyên ép nàng vào trong phạm vi của mình bằng tư thế 'kabe-don', môi mỏng nhếch lên, tựa cười không cười: “Ta là… bằng hữu của ngươi?”
“......” Có gì không đúng sao?
Chiếc áo sơ mi hắn đang mặc là cái Kiều Niệm mua cho hắn, nhìn kỹ có thể thấy hắn đã ủi rất phẳng phiu, mặc vào trông rất trân trọng.
Cánh tay chống trên cây cột ở hành lang, chiếc vòng tay màu bạc trên cổ tay cũng là do Kiều Niệm mua.
Mí mắt hắn mỏng, con ngươi sâu thẳm, hắn chặn đường không tránh ra, giọng nói kia phảng phất dán sát vào tai, trêu chọc tựa như lông vũ lướt qua.
“Không phải ca ca sao?”
Trước đó nàng rõ ràng là luôn miệng gọi ca ca.
Khi đó còn biết ngụy trang một chút trước mặt mình, ngoan ngoãn vô cùng.
Hiện tại đối xử với hắn lại tùy tiện như vậy.
Nét mặt hắn trêu chọc: “Không gọi ca ca nữa à?”
Kiều Niệm trong lòng lại dâng lên sự bực bội, rõ ràng đang yên đang lành, nàng cứ cảm thấy mỗi lần bị hắn chặn lại hoặc ở riêng cùng hắn, bản thân lại như bị trói tay trói chân.
Nàng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này một chút, ngẩng đầu, nghiêm chỉnh hỏi lại: “Hay là gọi ngươi là cậu?”
Diệp Vọng Xuyên: ......
“Thần Thần gọi ta là tỷ tỷ, ta gọi ngươi là ca ca, ngươi không thấy rất kỳ quái sao. Ngươi không muốn ta gọi ngươi là bằng hữu, vậy chỉ có thể là cậu thôi.”
Kiều Niệm chính là cố ý.
Nàng biết mình nói như vậy sẽ khiến nam nhân trước mắt ngẩn người, nhưng nàng không muốn lần nào cũng bị cùng một người áp bức.
Cảm giác này rất khó chịu.
“Tiểu cữu cữu?”
Giọng nữ sinh khàn khàn hơi mềm mại, không ngọt ngào, nhưng rất đặc biệt.
Con ngươi nàng lanh lợi, nhìn ra được nàng cố ý trêu chọc hắn, giống như một con mèo bị chọc tức, giơ vuốt muốn cào hắn một cái.
Hắn nhấm nháp cách xưng hô ‘tiểu cữu cữu’ này, từ miệng nàng thốt ra lại có phần quyến rũ khác lạ, nhưng mà, quá quyến rũ cũng không tốt.
Bối phận loạn mất.
Sau này muốn đổi lại cách xưng hô sẽ rất phiền phức.
Diệp Vọng Xuyên thu tay về, đứng thẳng người dậy, phong thái lỗi lạc: “Thôi được rồi, vẫn là bằng hữu đi.”
Thắng rồi!
Kiều Niệm thiếu chút nữa là hét lên Bingo, nhướng mày, nói với hắn: “Ta đi rửa tay.” Rồi đi lướt qua Diệp Vọng Xuyên.
Phía sau truyền đến giọng nói khàn khàn của nam nhân.
“Niệm Niệm, ta không ngại thêm một chữ vào trước chữ ‘bằng hữu’ đâu!”
Thêm một chữ vào trước chữ bằng hữu, trong đầu Kiều Niệm hiện lên một từ.
Bạn trai!
Nàng bước chân lảo đảo, thân thể loạng choạng, suýt chút nữa chân trái vấp phải chân phải.
Giọng nói thản nhiên mà tà tứ của Diệp Vọng Xuyên truyền đến: “... Hảo bằng hữu.”
Kiều Niệm vừa đứng vững thì nghe được vế sau của hắn.
Mặt lập tức đỏ bừng.
Chết tiệt, tự mình đa tình!
Nàng chạy trối chết.
*
Trong nháy mắt đã một tuần trôi qua.
Triệu Tĩnh Vi vẫn còn bị nhốt trong trại tạm giam.
Trong thời gian đó, Triệu mẫu đã đến Đường gia tìm người mấy lần.
Lần cuối cùng, bà ta cầm một chiếc khăn quàng cổ, vừa khóc vừa nói lời xin lỗi với người chồng đã mất sớm của mình, đòi treo cổ tại Đường gia.
Người nhà họ Đường bị bà ta làm náo loạn không yên.
Đường Uy tự nhận mình nợ bà ta ân tình này.
Sau khi tìm Kiều Niệm không có kết quả, bà lại tìm hiệu trưởng trường trung học số một. Lão cáo già Vu Hoài Nghĩa kia nghe bà nói xong cũng bảo người đã bị đưa đến cục cảnh sát rồi, trường học bọn họ không có cách nào thả người ra được.
Bà ta cảm thấy là do người nhà họ Giang gây áp lực.
Bà ta không thể không vận dụng mối quan hệ của gia đình, tìm đến cục trưởng Cục Cảnh sát Nhiễu Thành.
Vị cục trưởng vừa mới được điều lên này có quan hệ không tệ với Đường gia, việc ông ta có thể lên chức cũng có liên quan đến sự giúp đỡ của Đường gia, có thể nói là người một nhà.
Bà ta kể lại toàn bộ tình hình của Triệu Tĩnh Vi cho Lương Hành nghe, cộng thêm việc nói người nhà họ Giang cũng tham dự vào chuyện này, Lương Hành bên kia lập tức đồng ý, hứa hẹn sẽ nhanh chóng thả người ra.
Bà ta lúc này mới yên lòng.
Bảo mẹ của Triệu Tĩnh Vi về nhà chờ đón người, còn bản thân mình thì hẹn Lương Hành ra ngoài ăn cơm này nọ.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận