Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1406

Chương 1406: Không phải không có thời gian, mà là không rảnh để ý đến bọn họ mà thôi
Phó Phu Nhân nói xong, lại kín đáo kéo kéo con trai mình, ra hiệu Phó Qua mở lời mời Kiều Niệm.
Phó Qua hơi sững sờ, sau đó, gương mặt đẹp trai tuấn tú hiện lên vẻ phức tạp, cũng nhỏ giọng mời ở bên cạnh: “Đúng vậy, Kiều Niệm, sinh nhật mẹ ta, ngươi cũng tới ăn cơm cùng đi.” Sắc mặt Kiều Sân đột biến, vừa sợ vừa giận, tệ đến cực điểm, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến mức suýt gãy.
Sắc mặt Thẩm Quỳnh Chi cũng không khá hơn là bao.
Kiều Niệm kéo mũ áo hoodie lên, nhìn thấy sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi của hai người, thờ ơ nhếch miệng, uể oải mở lời: “Không rảnh.” Nàng từ chối ngắn gọn súc tích, vô cùng dứt khoát!
Cả Phó Qua, Phó Phu Nhân và những người Phó gia đi cùng đều lộ vẻ hơi xấu hổ.
Phó Phu Nhân chưa từ bỏ ý định, còn muốn cố gắng thêm chút nữa.
Đúng lúc này, một bóng người nhanh nhẹn vượt qua bọn họ, xen vào.
“Kiều tiểu thư.” Thái Cương gạt trợ lý bên cạnh ra, khuôn mặt tươi cười như gió xuân đón chào: “Thật là đúng dịp a, ta không nghĩ tới ở chỗ này gặp được ngài.” “Thật đúng dịp.” “Đúng vậy a, thật trùng hợp.” Thái Cương cười rạng rỡ, thái độ đối với Kiều Niệm gần như có thể dùng từ cung kính để hình dung, hắn vừa xoa tay, vừa cười nói: “Ta trước đó nghe nói qua ngài muốn tới Nhiễu Thành tham gia thi đấu, vốn định ra sân bay đón ngài, kết quả lại không hỏi được thông tin chuyến bay của ngài…” “Ngài ăn cơm chưa?” Thái Cương tự nhiên hơn Phó Phu Nhân nhiều, hắn liếc nhìn bàn tay phải bó bột của Kiều Niệm, rồi lập tức dời mắt đi, vui vẻ nói: “Vừa hay gặp được, nếu ngài chưa ăn cơm, không biết ta có vinh hạnh này mời ngài một bữa cơm không.” Hắn nói xong, lại cẩn thận quan sát phản ứng của cô gái, nói bổ sung: “Đường Lão Thái Thái cũng ở đây, chúng ta đã đặt một phòng riêng ở đây.” Mặt cả nhóm Phó Phu Nhân đều tái đi.
Thái Cương, Đường Vi, đây đều là những người mà trước đó bọn họ đã cố hết sức mời.
Thái Cương thì không cần phải nói, sau khi Vệ Đông Sơn thất thế, Thái Cương ở Nhiễu Thành có thể nói là nhân vật nói một không hai.
Nhà họ Đường lại là một trong những gia tộc hàng đầu ở Nhiễu Thành. Nhưng bất kể là Thái Cương hay là Đường Vi, cả hai bên đều từ chối lời mời của bọn họ, trăm miệng như một nói rằng ngày đó không có thời gian.
Bây giờ xem ra, người ta làm gì có chuyện không có thời gian?
Người ta là quyết tâm muốn mời Kiều Niệm ăn cơm, nên không có thời gian để ý đến bọn họ thôi!
Phó Phu Nhân chỉ cảm thấy mặt mũi tối sầm, phảng phất bị người ta tát một cái vào mặt, mắt nổi đom đóm, đến cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Nàng đang chăm chú nhìn phản ứng của Kiều Niệm.
Kiều Niệm giơ tay lên, liếc nhìn thang máy vẫn đang đi xuống, rồi dùng ánh mắt rất khô khan nhìn Thái Cương, giọng điệu rất bình thản: “Ta ăn rồi, lần sau đi.” “Ngài ăn rồi à......” Thái Cương lộ vẻ hơi tiếc nuối, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, khom người cười nói: “Được. Chờ lúc nào ngài có thời gian.” “Ừm.” Giọng Kiều Niệm uể oải, dường như đã đồng ý.
Thái Cương cố ý đợi ở khách sạn, chính là muốn xuất hiện trước mặt Kiều Niệm để tạo ấn tượng, làm quen mặt. Lần này hắn không chỉ gặp được mặt, mà còn nhận được một lời hứa hẹn của Kiều Niệm, hắn còn có gì không hài lòng nữa đâu.
Thái Cương lộ ra nụ cười hài lòng, cười lớn nói: “Vậy Kiều tiểu thư, ta sẽ chờ tin tức của ngài, ngươi có thời gian thì nói với ta một tiếng, ta tùy thời có rảnh.” “Ting”.
Đúng lúc này, thang máy vang lên một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Kiều Niệm xách theo hộp giữ nhiệt trong tay, gật đầu với hắn ra hiệu, rồi đi vào thang máy, suốt quá trình không hề liếc nhìn về phía Kiều Sân và Thẩm Quỳnh Chi lấy một lần.
Mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại.
Phó Phu Nhân và Phó Qua bọn họ đều không tìm được cơ hội nào để nói chuyện với Kiều Niệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận