Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1236

Chương 1236: Nàng dự thi là muốn vì nước làm vẻ vang
Giản Cấm không phản bác được, đổi một tư thế đứng: “Biết đâu nàng chính là nghĩ như vậy thật, Kiều Niệm không thích nói dối. Nếu nàng nói với ngươi nàng muốn làm đệ nhất thế giới, có khả năng chính là muốn chơi một chút thôi.”
Lão đại Hồng Minh Sun, hacker đệ nhất Thiên Bảng, một người như vậy lại chạy tới tham gia cuộc thi phần mềm, ngoài lý do chính Kiều Niệm nói ra, Giản Cấm không tìm thấy lý do nào khác có thể khiến Kiều Niệm phải đặc biệt chạy tới tham gia trận đấu này.
“Đó là ngươi không hiểu rõ nàng.” Lục Chấp bỗng nhiên cắt ngang lời nàng, tốc độ nói chuyện nhẹ nhàng nhưng lại cực kỳ có sức nặng: “Nàng không phải người thích đùa giỡn, con người nàng vốn lười biếng, có rất ít người và việc có thể khiến nàng để tâm tới.”
Giản Cấm nghĩ lại sự hiểu biết của mình về cô gái này qua nhiều năm như vậy, rất tán thành mà hùa theo: “Điểm này thì đúng.”
Bọn hắn năm đó cùng bị bắt cóc, bị đưa đi huấn luyện.
Cuối cùng cùng nhau thoát ra được.
Lục Chấp đã bị tàn phế hai chân, chính là từ lúc đó trở đi chỉ có thể ngồi trên xe lăn, không còn cách nào đi lại như người bình thường được nữa.
Con ngươi đen kịt của Giản Cấm nhìn về phía người đàn ông trên xe lăn, thần sắc không hiểu: “Vậy ngươi nói xem tại sao Kiều Niệm nàng lại muốn tham gia cuộc thi đấu này.”
Vì cái gì?
Lục Chấp tới Kinh Thị mấy ngày nay, cũng đã điều tra về Kiều Niệm mấy ngày.
Thông tin về Kiều Niệm không dễ tra, ngay cả hắn cũng chỉ có thể tra ra được vài thông tin vụn vặt, nhưng dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Kiều Niệm, cộng thêm những thông tin ít ỏi điều tra được đó, hắn đã có thể đoán ra vì sao Kiều Niệm tham gia trận đấu này.
“Trước kia có rất ít người và việc có thể khiến nàng để tâm, hiện tại đã không giống lúc trước nữa.”
Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, trong lòng Kiều Niệm đã có thêm quá nhiều người và sự việc cần bận tâm.
Lục Chấp nheo mắt lại, trong mắt phảng phất một màn đêm tĩnh lặng lạnh lẽo, giữa đêm đông cô tịch ấy lại ẩn giấu một vì sao, khiến Giản Cấm nhìn đến sững sờ.
Ngay khoảnh khắc nàng còn đang ngây người.
Giọng nói của người đàn ông trên xe lăn vang lên bình tĩnh: “Nàng dự thi là vì muốn vì nước làm vẻ vang.”
“????”
Biểu cảm trên mặt Giản Cấm tựa như gặp quỷ, nhất thời không tiêu hóa nổi thông tin hắn vừa tiết lộ: “Ngươi đang nói đùa đấy à?”
Kiều Niệm vì muốn vì nước làm vẻ vang mà lộ mặt chạy tới tham gia cuộc thi phần mềm?
Chuyện này......
Quá không phù hợp với tính tình của Kiều Niệm. Hoàn toàn không giống chuyện mà Kiều Niệm trước kia có thể làm ra!
Bọn hắn ở Khu Phi Pháp chính là một đám người vô kỷ luật, vô tổ chức, vô tín ngưỡng.
Lý do “vì nước làm vẻ vang” này đối với loại người như bọn hắn, những kẻ ngay cả quốc tịch cũng không có mà nói, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Nàng biết Kiều Niệm có quốc tịch, còn có cả hộ khẩu.
Bởi vì năm đó sau khi bọn hắn trốn thoát khỏi nơi đó, tất cả đều không lựa chọn quay về, chỉ có Kiều Niệm lựa chọn trở lại gia đình ban đầu của mình.
Chỉ là đôi khi con người có thể quay về, nhưng có những chuyện thì không thể quay lại như xưa được nữa.
Sau đó liền đến chuyện nhà họ Kiều đủ kiểu ‘hoa dạng tìm đường chết’.
“Trước đó không phải nàng nói nàng ở lại chỉ là vì muốn ‘lá rụng về cội’, muốn biết rõ cha mẹ ruột của mình là ai sao?”
Cách đây một thời gian nàng còn liên lạc với Kiều Niệm, hỏi xem nàng ấy đã tra ra được nguyên nhân cái chết của Quý Tình hay chưa.
Nhưng Kiều Niệm nói vẫn chưa tra ra rõ ràng.
Bản thân Giản Cấm cũng đang giúp điều tra, bình thường nếu tra được manh mối gì sẽ gửi tin nhắn cho Kiều Niệm, nàng vung tay, nhíu mày nói: “Có phải nàng đã lún quá sâu vào cái mớ hỗn độn ở Kinh Thị này rồi không, nàng cứ tiếp tục như vậy sẽ dễ bị thiệt thòi đó.”
Ngón tay tựa bạch ngọc của Lục Chấp gõ nhẹ lên lan can xe lăn, lan can xe lăn của hắn được khảm những vật trang trí tròn trịa bóng loáng, nhìn bề ngoài không rõ chất liệu gì đặc biệt.
Giọng nói lại cực kỳ bình tĩnh, nhưng lại toát ra vẻ bễ nghễ và cuồng vọng hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài của hắn: “Nàng muốn chơi thế nào cũng không sao, dù sao vẫn còn có chúng ta ở đây.”
Giản Cấm nghĩ cũng phải.
Dù sao vẫn còn có bọn hắn ở đây.
Lục Chấp: “Đúng rồi, giúp ta mua một căn nhà nhỏ ở Kinh Thị.”
“Ta không thích ở khách sạn, ta mắc bệnh ưa sạch sẽ.”
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận