Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 4474

Chương 4474: Diệp Lão, người của gia tộc Tắc Long lại tới
Bên ngoài nhà cũ của Diệp gia. Lão quản gia nhận được tin tức từ cảnh vệ, vội vàng đi ra. Khi nhìn thấy hai người đang sốt ruột như lửa đốt, ông liền nheo mắt, ý thức được có chuyện đã xảy ra. Nhưng hắn đã đi theo Diệp lão gia tử mấy chục năm, cũng không phải là người ăn chay. Rất nhanh đã giấu cảm xúc vào lòng, vẻ mặt không để lộ bất kỳ manh mối nào, đi đến trước mặt hai cha con, vô cùng lễ phép hỏi: “Tái La tiên sinh đến đây là để…?”
Người đàn ông trung niên cố gắng khống chế tâm trạng nôn nóng: “Ta muốn gặp Diệp Lão.”
“Việc này…”
Phản ứng chần chờ của lão quản gia đều rơi vào mắt hắn, hắn hít sâu một hơi, khiêm tốn nói: “Có thể phiền phức giúp ta nói với Diệp Lão một tiếng được không? Cứ nói ta có việc gấp.”
Hắn đã vô cùng khách khí. Ít nhất trong mắt chính hắn, hắn đã hạ thấp huyết thống tôn quý của gia tộc Tắc Long, tự hạ thấp thân phận để giải thích với một người hầu. Thế nhưng, sau một thoáng chần chờ ngắn ngủi, lão quản gia cũng không đi vào gọi người giúp hắn như hắn dự đoán, mà nói với vẻ khó xử: “Tái La tiên sinh, không phải ta không muốn vào báo giúp ngài, mà là Diệp Lão đang nghỉ trưa.”
Ông còn cụp mắt xuống, hai tay đan vào nhau đặt trước người, khẽ cúi mình xin lỗi hai người: “Thực sự xin lỗi.”
“…”
Tái La gấp đến độ miệng sắp nổi rộp. Nhưng thái độ lễ tiết chu đáo này của lão quản gia lại đặt hắn vào thế khó xử, khiến hắn không tiện trách cứ điều gì. Hắn biết rõ đối phương đang nói lời qua loa, nhưng cũng đành cố gắng nặn ra một nụ cười, một lần nữa thu liễm lại khí thế tùy tiện trên người. “Vậy chúng ta sẽ chờ ở đây cho đến khi Diệp Lão ngủ trưa dậy.”
“Cha?”
Người đàn ông trung niên không để ý đến hắn, thái độ cực kỳ kiên quyết, nhất định đứng đợi ở đây không đi. Lão quản gia thấy vậy cũng không nói nhiều, đứng đợi cùng bọn họ hơn mười phút, sau đó lễ phép nói với hai người: “Ta đi pha trà cho hai vị.”
Đôi mắt tinh tường của Tái La nhìn ông một cái, khẽ vuốt cằm: “Cảm ơn quản gia.”
“Tái La tiên sinh khách khí rồi.”
Lão quản gia vẫn giữ vẻ `bát phong bất động`, lại cúi người lần nữa, làm đủ lễ tiết, lúc này mới hơi gật đầu với người thanh niên phía sau hắn rồi quay người đi vào. “Cha, chúng ta còn phải chờ ở đây bao lâu nữa? Muội muội nàng…” Người thanh niên đợi lão quản gia đi vào liền không thể chờ đợi mà mở miệng. Bị người đàn ông trung niên quát khẽ chặn lại: “Im miệng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận