Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 441

Vừa rồi Kiều Sân của khoa Âm nhạc tự đề cử mình, Nhiếp Lão đều thờ ơ, trực tiếp từ chối.
Lúc này lại chủ động hỏi thăm một học sinh đã được chọn vào khoa Trung y về việc học thêm chuyên ngành phụ.
Sắc mặt Lương Lộ và Trình Ngọ lại trở nên khó coi, hoàn toàn sững sờ trước cảnh tượng này.
—— Kiều Niệm này... Rốt cuộc có sức hút gì mà khiến cả hai vị giảng viên danh dự lớn đều coi trọng như vậy?!
“Ngươi học chính khoa Trung y, cũng nên học thêm một chuyên ngành phụ. Ngươi học chính ngành Y, học phụ cũng không thể lại liên quan đến y học. Như vậy rất không thú vị.” Nhiếp Di chẳng thèm để ý người khác nghĩ thế nào về hành động của mình lúc này, toàn bộ tâm trí hắn đều đặt vào việc thuyết phục Kiều Niệm: “Học âm nhạc thì thế nào?” Giáo viên khoa Âm nhạc: ...
Nàng vội vàng nhìn hồ sơ học sinh của Kiều Niệm.
Phía trên cột năng khiếu không viết một chữ nào.
Trống trơn!
Đúng là nàng không nhớ lầm, học sinh tên Kiều Niệm này hoàn toàn chính xác không ghi mình có năng khiếu về âm nhạc.
Không giống như Kiều Sân kia đạt dương cầm cấp tám, còn biết sơ qua các nhạc cụ khác, nàng chẳng biết chơi nhạc cụ nào cả.
Giáo viên khoa Âm nhạc có chút ngẩn người, không biết tại sao Nhiếp Di lại coi trọng một học sinh không có chút nền tảng nào như vậy.
Khoa Âm nhạc không giống các khoa khác, yêu cầu về tính chuyên nghiệp rất cao. Nhạc cụ không phải ngày một ngày hai là học được, cũng không phải thi tốt môn Văn, Toán, Ngoại ngữ là có thể học tốt nhạc cụ, những thứ này cần học sinh học từ nhỏ, có nền tảng về phương diện này, bọn họ mới có thể dựa trên cơ sở sẵn có của học sinh để dẫn dắt, dạy cho học sinh nhiều hơn về kỹ xảo.
Kiều Niệm này... thứ cho nàng nói thẳng, nàng không hiểu ý nghĩa những hành động này của Nhiếp Di.
Nàng xem không hiểu cũng không dám xen vào, lại càng không dám thách thức Nhiếp Di, nói rằng Nhiếp Di làm không đúng, rằng học sinh này không dạy được.
Dù sao tính cách của giảng viên danh dự khoa bọn họ không giống với Hoàng Lão bên khoa Trung y.
Hoàng Lão được gọi là ‘ôn nhu một đao’. Còn Nhiếp Lão khoa bọn họ...
Giáo viên khoa Âm nhạc nhớ lại thái độ lúc nãy khi hắn từ chối không chút lưu tình cô gái chủ động tự tiến cử kia, liền im lặng ngậm chặt miệng. Nàng không muốn bị Nhiếp Lão làm bẽ mặt trước mọi người, cho nên vẫn là xem xét kỹ rồi hẵng nói...
“Âm nhạc có thể ‘đào dã tình thao’, ngươi cũng có thể nghỉ ngơi một chút, tìm chút niềm vui sau khi học Trung y mệt mỏi, nhàm chán.” Trầm Vu Quy: “...” Nhàm chán Trung y?
Hắn không hiểu sao lại trúng đao.
Hoàng Lão ngược lại không có phản ứng gì, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, hiển nhiên không phải ngày đầu tiên quen biết Nhiếp Di, hiểu rõ tính cách Nhiếp Di, biết hắn nói chuyện không có ác ý, chỉ là lời nói ra thẳng thắn khó nghe.
Hắn chỉ kinh ngạc nhìn Kiều Niệm một chút, dường như có chút nghi hoặc, không hiểu tại sao Nhiếp Di cũng coi trọng Kiều Niệm.
Kiều Niệm không ngờ đại học phải học hai chuyên ngành, nàng bình thường có nhiều việc, cấp ba thì thôi đi, không muốn lên đại học rồi mà còn phải ngày nào cũng chạy đến trường.
“Ta không chắc có thời gian.” Lời này gần như là từ chối.
Nhiếp Di lại tỏ vẻ không hiểu ý từ chối, lập tức tỏ ra dễ tính nói: “Không sao, ta có thời gian, ta đợi thời gian của ngươi. Ngươi rảnh thì chúng ta học, không rảnh thì ngươi cứ làm việc của ngươi, ta không ràng buộc ngươi, thế nào?” Thái dương Kiều Niệm giật thình thịch, rất muốn đáp lại hắn một câu “Không thế nào cả”.
Nhưng Nhiếp Di lại dùng đôi mắt đầy kỳ vọng nhìn nàng chằm chằm không chớp, khiến nàng rất khó nói ra lời từ chối.
Trong lòng nàng có chút nóng nảy, nhận ra từ khi rời khỏi Kiều gia, lòng dạ mình hình như ngày càng mềm yếu, cũng ngày càng khó từ chối người khác, có chút bực bội, giấu đi ánh mắt đen láy, thở dài nói: “Ta thật sự không chắc có thể dành ra thời gian, nếu ngài cảm thấy chỉ ghi danh thôi không có vấn đề gì, vậy ta cũng không có vấn đề gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận