Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 4447

Chương 4447: Phán quyết của Kiều Nhược Tình được đưa ra
Ánh sáng trong mắt Giang Nghiêu trong nháy mắt dập tắt, hắn cười khổ gật đầu một cái nói: “Được.”
Đợi đến khi quay lại chiếc xe đang đậu bên đường. Diệp Vọng Xuyên nhìn cô gái không mấy phấn chấn trên đường đi: “Rõ ràng trong lòng ngươi không nghĩ như vậy, vì sao không nói ra?”
“Nói gì?” Kiều Niệm ngồi vào ghế phụ, cài dây an toàn cho mình, nghiêng đầu nhìn hắn: “... Ngươi đang nói Giang Nghiêu?”
Kiều Niệm chậm rãi ngồi thẳng dậy: “Ta và hắn không phải người cùng đường, ở giữa còn cách Giang Tiêm Nhu cùng mẹ hắn, vĩnh viễn không thành được người một nhà. Cho nên khoảng cách hiện tại là vừa vặn, tất cả mọi người đều dễ chịu, không cần thiết phải đánh vỡ sự cân bằng.”
Diệp Vọng Xuyên nhìn nàng thật sâu: “Niệm Niệm, có đôi khi ta cũng không biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì.”
Kiều Niệm nghiêng đầu chạm phải ánh mắt hắn, thiếu chút nữa đã chìm sâu vào trong đôi đồng tử sâu thẳm kia. Nàng lập tức quay mặt đi, có chút bực bội lục trong túi lấy ra chiếc bật lửa bằng bạc mà nàng thường mang theo trên người và ưa thích thỉnh thoảng lấy ra ngắm nghía một chút. Vừa mân mê chiếc bật lửa, nàng vừa nheo mắt, giọng nói có chút khàn: “Ngươi nghĩ ta sẽ thả Giang Tiêm Nhu ra sao?”
Diệp Vọng Xuyên nhìn nàng, không nói gì. Kiều Niệm ngẩng đầu, đối diện với hắn, vai thẳng tắp, kiêu ngạo bất kham: “Ta không thể nào thả nàng ta ra, lý do rất đơn giản —— lúc trước nàng ta vì vượt ngục mà suýt nữa đã giết lão gia tử.”
“Chỉ dựa vào điểm này, ta đã không thể thả nàng ta ra, như vậy thì ta và Giang Nghiêu cũng không có sự cần thiết phải “hòa hảo”.”
“Nhưng bất kể Giang Tiêm Nhu là ai, trong mắt Giang Nghiêu, Giang Tiêm Nhu đều là muội muội của hắn. Ta đã tự tay đưa muội muội của hắn vào tù, chúng ta cho dù không đến mức thành cừu nhân, cũng tuyệt đối không thể trở thành thân nhân.”
“Chính hắn cũng nghĩ như vậy.”
Cho nên Giang Nghiêu bấy lâu nay vẫn luôn cố ý tránh mặt nàng. Ít nhất là trong khoảng thời gian nàng quay về Kinh Thị này, dù ở bất kỳ dịp xã giao nào cũng đều không gặp Giang Nghiêu. Kinh Thị nói lớn cũng không lớn. Giang Nghiêu trước kia cũng là người trong giới này. Nếu hắn cố tình muốn gặp, thế nào cũng sẽ “trùng hợp” chạm mặt một hai lần. Thế nhưng một lần cũng không có. Kể từ khi hai nhà trở mặt, xác suất bọn họ chạm mặt nhau ở các dịp xã giao về cơ bản là bằng không. Có thể thấy Giang Nghiêu là người thông minh, hắn hiểu rõ rằng bọn họ cứ duy trì mối quan hệ không gần không xa là tốt rồi, không cần thiết phải đi lại quá gần gũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận