Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1250

Chương 1250: Cha nói hắn không tới
Giang Nghiêu sắp xếp cho nàng ngồi ghế chủ vị, vị trí bên cạnh nàng cũng là một trong những ghế chủ vị, vốn dĩ hắn định giữ chỗ đó cho Kiều Niệm.
Lại thấy Viên Thanh như thể già mà hồ đồ, kéo Giang Tiêm Nhu ngồi xuống vị trí vốn thuộc về Kiều Niệm.
Mi tâm Giang Nghiêu lúc này giật một cái, không nhịn được nữa lên tiếng: “Biểu nãi nãi, vị trí kia...” Viên Thanh là cao thủ giả vờ ngây ngốc, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, còn mặt dày hỏi lại: “Vị trí? Vị trí nào? Là ta ngồi không đúng sao? Ai nha, ta nhường lại vị trí vậy.” Nàng làm ra vẻ muốn nhường lại ghế chủ vị.
Giang Nghiêu sao có thể để trưởng bối ngồi bên cạnh được, đành phải nhẫn nhịn, mặt hơi co lại: “Không có, biểu cô nãi nãi ngươi ngồi đi.” Viên Thanh thấy có bậc thang liền lập tức bước xuống: “A, vậy là ta không ngồi sai hả. Vậy ta an vị lạc?” Nàng đặt mông ngồi xuống, lập tức nắm lấy tay Giang Tiêm Nhu đang ngồi bên cạnh, không cho Giang Nghiêu cơ hội bảo Giang Tiêm Nhu nhường chỗ, rồi bắt đầu lải nhải không ngừng.
Qua một loạt phản ứng của Giang Nghiêu, Giang Tiêm Nhu cũng biết mình đã ngồi vào chỗ của ai, nhưng nàng không hề có ý định nhường lại, giả vờ không biết, tự nhiên thoải mái nói chuyện câu được câu không với Viên Thanh, tuyệt nhiên không nhìn Giang Nghiêu lấy một cái.
Đường Uyển Như cũng tìm một chỗ ngồi xuống cạnh Giang Tông Nam. Nàng thấy cảnh này, nơi khóe mắt đuôi mày thoáng qua nét chế giễu, cũng không nhắc Giang Tiêm Nhu nhường lại ghế chủ vị, mà quay sang nói với người đàn ông trung niên: “Tông Nam, cha còn chưa tới à? Có muốn ta bảo tài xế đi đón không?” Giang Tông Nam ngại thân phận của Viên Thanh, giống như Giang Nghiêu, không tiện nói quá rõ ràng. Hắn chỉ nhìn chỗ của Kiều Niệm bị Giang Tiêm Nhu chiếm mất, thấy hơi đau đầu, lơ đãng đáp: “Cha nói sức khỏe hắn không tốt nên không tới.” Đáy mắt Đường Uyển Như thoáng qua vẻ lạnh lẽo, ha, sức khỏe không tốt cái gì chứ, lão hồ ly này rõ ràng là đang giận bọn họ nên không muốn đến.
Nàng chẳng hề bận tâm, dù sao Giang lão gia tử đã già, quyền lực nhà họ Giang về cơ bản đã nằm trong tay bọn họ, nhà cũng đã chia rồi.
Mọi người đã không muốn giữ thể diện thì thôi, vừa hay nàng cũng lười diễn mấy trò bề ngoài này! Nàng mỉm cười, làm tròn bổn phận dâu con trước mặt Giang Tông Nam, ra vẻ rất quan tâm: “Cha sao rồi?” Nàng dừng một giây, lo lắng hỏi: “Mấy nay thời tiết thay đổi nhiều, có phải cha bị cảm không? Hay là để bác sĩ qua xem một chút?” Xem kìa, quan tâm biết bao nhiêu.
Khiến không ai có thể tìm ra được chút sơ hở nào của nàng.
Sự căng thẳng của Giang Tông Nam cũng dịu đi nhờ vẻ quan tâm của nàng. Hắn nhìn nàng, vẻ mặt nho nhã ôn hòa trở lại: “Không sao đâu. Từ khi cha dùng đồ bồi bổ sức khỏe mà Niệm Niệm mua cho, cơ thể đã khỏe hơn trước nhiều. Chắc là tối qua không nghỉ ngơi tốt thôi.” Trong lòng hắn biết rõ lý do Giang lão gia tử không đến, chỉ là nghĩ đến những chuyện đó, đầu hắn lại đau như có điện giật xuyên qua.
“Thôi kệ, đừng bận tâm đến cha nữa. Hắn lớn tuổi rồi, bớt đi lại cực nhọc cũng tốt cho sức khỏe. Đi đi về về một chuyến tốn không ít thời gian, lại là ban đêm, hắn không đến thì thôi vậy, chúng ta cứ ăn là được. Chỉ là đại ca và Niệm Niệm bọn hắn vẫn chưa tới, không biết khi nào mới đến, chúng ta đành chờ họ một chút, đợi đủ người rồi hẵng bắt đầu.” Đường Uyển Như đương nhiên thấy Kiều Niệm vẫn chưa tới.
Nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nghe Giang Tông Nam nhắc đến Kiều Niệm, phản ứng cực kỳ thờ ơ, không tỏ ý kiến gì: “Không sao, chúng ta đợi chút vậy.” “Ừm.” Giang Tông Nam vừa dứt lời, cửa phòng bao liền được đẩy mở từ bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận