Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1074

Chương 1074: Tự mình mò đến để bị mắng, có phải là hơi thiếu đòn không?
Trên đường đi, Lương Tùng Lâm vẫn luôn muốn tìm cơ hội hỏi Kiều Niệm, tại sao trên phong thư kia lại có Thiên Thần ấn trạc, và liệu “người quen biết” mà nàng nói có phải là người của Thiên Thần không.
Nhưng ông đều không tìm được cơ hội. Có quá nhiều người. Chuyện này quá riêng tư, ông không tiện nói trước mặt nhiều người như vậy.
Khi bọn họ đến sân bay. Đội nghiên cứu khoa học do Giang Tông Cẩm dẫn đầu đã đợi sẵn ở cửa lên máy bay. Hai nhóm người tụ hợp lại, tự nhiên là có vô vàn chuyện để nói, chủ yếu vẫn là bàn về sóng gió do con chip lần này gây ra.
Giữa một nhóm chuyên gia bốn năm mươi tuổi, có một người trông đặc biệt nổi bật.
Kiều Niệm liếc mắt một cái liền nhìn thấy Giang Ly trong đám đông.
Giang Ly vẫn giữ tạo hình lúc rời khỏi Nhiễu Thành, mái tóc ngắn lộn xộn trên đầu, ngũ quan khuôn mặt đẹp đẽ xuất chúng, đúng kiểu idol thanh tú mà các nữ sinh thời nay thích nhất. Chỉ nhìn ngũ quan đã thấy được nét tinh tế, tú mỹ đặc trưng của người nhà họ Giang, nhưng vì là nam giới, đường nét gương mặt vẫn tương đối nổi bật, đường cong cằm góc cạnh rõ ràng, khiến cho tướng mạo của hắn trong cái đẹp lại có thêm phần mị lực tuấn lãng của đàn ông.
Vóc dáng cao, Giang Ly vốn rất cao, khoảng 1 mét 83, thân hình cân đối, dáng vẻ lại đẹp trai, khí chất bản thân cũng nổi bật.
Chẳng trách chỉ tham gia giới giải trí cho vui mà cũng trở thành đỉnh lưu.
Chỉ là mấy ngày nay trông hắn có vẻ trầm lặng, không còn vẻ vênh váo dương dương tự đắc như Kiều Niệm thường thấy, cả người ủ rũ, tinh thần không tốt, cúi gằm mặt, trông như học sinh tiểu học phạm lỗi.
Kiều Niệm chỉ nhìn hắn một cái.
Hắn lập tức cúi đầu thấp hơn nữa, ước chừng nếu trên mặt đất có khe nứt, hắn đã sớm tự đào lỗ chôn mình rồi.
Có điều hắn đã nghĩ nhiều rồi.
Kiều Niệm cũng chỉ nhìn hắn một cái, rồi chậm rãi thu hồi ánh mắt, đưa tay kéo mũ áo hoodie lên, đi lướt qua hắn tìm một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, cụp mắt xuống, tai vẫn đeo tai nghe, dường như đang nghe nhạc, hoàn toàn không có ý định để ý đến hắn.
“” Giang Ly đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chờ nàng đến tìm mình tra hỏi, kết quả cô gái kia cứ thế ngồi trên ghế ở phòng chờ cách hắn rất xa, chẳng hề để ý đến hắn.
Hắn sững sờ trong giây lát.
Khi hoàn hồn lại thì càng khó chịu hơn, cảm giác còn tệ hơn cả bị em gái khiển trách, trong lòng nôn nao, muốn đi qua đó, nhưng lại cảm thấy người ta không tìm mình, bản thân tự mò đến cửa để bị mắng thì có hơi thiếu đòn quá! Mà không đi thì... Giang Ly lại len lén nhìn cô gái đang ngồi chơi điện thoại chờ máy bay ở đằng kia, mím môi, đôi mày nhíu chặt, sắp xoắn lại thành cái nơ bướm.
Ngọa Tào!
Trong tình huống này, rốt cuộc hắn có nên chủ động tiến lên thẳng thắn không đây?
*
Máy bay đến đúng giờ.
Kiều Niệm ngồi chưa được vài phút đã nghe thấy loa thông báo mời làm thủ tục lên máy bay.
Nàng đưa tay gỡ tai nghe nhạc xuống, lại lấy điện thoại ra, nghĩ ngợi một lát, rồi gửi một tin nhắn cho Diệp Vọng Xuyên.
【QN: Ta lên máy bay đây.】
Tin nhắn vừa gửi đi không lâu, nàng liền nhận được hồi âm từ người nào đó: [Niệm Niệm, đến nơi thì báo cho ta một tiếng.]
Bàn tay trắng nõn của Kiều Niệm cầm điện thoại, không trả lời lại, mà lướt trong danh bạ dài dằng dặc tìm ra một số liên lạc không lưu tên.
L.
Nàng nhìn một lát, khung chat trống trơn, đối phương cũng chưa từng nhắn tin cho nàng.
Trước khi lên máy bay, nàng vẫn quyết định gửi một tin nhắn qua.
【 Cảm ơn. 】
Hai chữ ngắn gọn. Sau khi thấy tin nhắn hiển thị đã gửi thành công, Kiều Niệm liền xóa cuộc trò chuyện trên Wechat, đút điện thoại vào túi, thản nhiên lên máy bay.
Máy bay lao thẳng lên bầu trời.
Mười tiếng sau, hạ cánh xuống Sân bay Quốc tế Thủ Đô.......
Bên trong nhà ga sân bay, Lương Tùng Lâm và những người khác đều đã lấy được hành lý của mình. Trải qua mấy ngày giày vò này, ai nấy đều muốn mau chóng về nhà tắm rửa nghỉ ngơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận