Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1201

Chương 1201: Nàng còn dám tới!
Hai ngày sau, tang lễ của Vệ Lão.
Ở Kinh Thị, những người cần đến đều đã đến.
Trước cổng nhà họ Vệ đậu đầy các loại xe hơi, biển số của mỗi chiếc xe đều cho thấy lai lịch không tầm thường.
Người nhà họ Vệ, bao gồm cả Vệ Linh và Thẩm Kính Ngôn, toàn bộ đều mặc tây trang màu đen, vẻ mặt nghiêm trang đứng ở cửa đón khách đến phúng viếng.
Vệ Anh đứng cạnh Vệ Linh, được Vệ Linh đỡ, trông nàng vô cùng đau buồn, đôi mắt khóc đến đỏ hoe, vẻ mặt tiều tụy tang thương.
Chỉ là, ngoại trừ con gái Vệ Linh và con rể Thẩm Kính Ngôn, thái độ của những người khác trong nhà họ Vệ đối với nàng đều có phần kỳ quặc.
Dường như rất khinh thường, lại không tự chủ mà toát ra vẻ xa lánh.
Chỗ Vệ Anh đứng không có người nào khác muốn đứng cùng.
Mọi người như đã ngầm hẹn trước, ăn ý mà tránh xa gia đình bọn họ.
Vệ Anh đứng bên trái, phía sau trống không, chỉ có hai người Vệ Linh và Thẩm Kính Ngôn.
Vệ Minh Hiên đứng bên phải, sau lưng ngoài Vệ Lâu còn có đông đủ cô dì chú bác, họ hàng thân thích nhà họ Vệ đứng cùng.
So sánh như vậy, sự chênh lệch càng thêm rõ ràng.
Người tinh tường đều nhìn ra Vệ Lão ra đi đột ngột, nhưng nhà họ Vệ dường như đã chọn xong người thừa kế tương lai.
Tất cả đều là người khôn khéo, chỉ cần nhìn sự khác biệt về chỗ đứng này là trong lòng đã rõ sau này gió thổi chiều nào.
Tất cả khách đến phúng viếng đều đến an ủi Vệ Minh Hiên trước, khi đi ngang qua gia đình Vệ Anh thì chỉ khách sáo vài câu lấy lệ rồi đi vào.
Chủ thứ rõ ràng!
Thái độ khác biệt một trời một vực.
Vệ Anh gần như muốn cắn nát răng, dùng sức bóp lấy lòng bàn tay mình, nếu không phải Vệ Linh còn đang đỡ nàng, nàng đã tức giận đến đứng không vững.
Chỉ là hôm nay là tang lễ của Vệ Lão, nàng thân là thành viên dòng chính của nhà họ Vệ, dù thế nào cũng phải cố gắng chống đỡ qua ngày hôm nay.
Đặc biệt là sau chuyện xảy ra ở bệnh viện ngày đó, nàng xem như mất hết thể diện ở nhà họ Vệ, Vệ Minh Hiên không đem chuyện xấu này rêu rao ra ngoài, nàng đã rất may mắn, nào còn dám vào lúc này gây phiền phức cho em trai mình, gây sự ở tang lễ Vệ Lão.
Vệ Anh vẫn luôn cố gắng kìm nén, quả thật là nhẫn nhịn không bộc phát, nàng nhịn rất khổ sở, cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh ngoài mặt.
Mãi cho đến khi bóng dáng cô gái vừa kín đáo lại vừa ngang tàng xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Gương mặt vốn nhợt nhạt của Vệ Anh lập tức trở nên vặn vẹo, nàng nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói: “Nàng còn dám tới!”
Thẩm Kính Ngôn thấy mẹ vợ mình sắp bùng nổ, vội đi tới kéo nàng lại, lắc đầu nói: “Mẹ, Niệm Niệm cũng là tới phúng viếng, hôm nay ngài tuyệt đối đừng gây chuyện, nếu không sẽ không biết ăn nói thế nào với chú Vệ đâu.”
Vệ Anh hít sâu một hơi, mím đôi môi mỏng, không lên tiếng.
Sau đó nhìn em trai mình thay đổi dáng vẻ trầm ổn già dặn trước đó, đi về phía nữ sinh kia, thái độ rõ ràng vô cùng ấm áp: “Kiều tiểu thư, ngươi đã đến.”
Kiều Niệm hôm nay tới phúng viếng không đội mũ, mặc một bộ hoodie màu đen, phối hợp giày vải cũng màu đen, nghe vậy gật gật đầu, chào người đàn ông: “Vệ Thúc.”
Vệ Minh Hiên thấy nàng liền nghĩ đến ba ngày trước, nếu không phải Kiều Niệm ở bệnh viện đã trượng nghĩa ra tay bất chấp hậu quả, hắn có lẽ ngay cả mặt cha mình lần cuối cũng không gặp được. Vẻ mặt hắn lập tức trở nên đặc biệt ôn hòa, đưa tay vỗ vỗ vai cô gái, rồi lo lắng hỏi: “Hôm nay không phải có tiết học sao? Sẽ không làm lỡ việc học của ngươi đấy chứ?”
“Cũng ổn ạ.” Kiều Niệm cụp mi mắt, hàng mi đen nhánh, rất kín đáo đáp: “Sáng nay con không có lớp.”
“Ừ.” Vệ Minh Hiên gật đầu, gương mặt góc cạnh rắn rỏi, ngũ quan lập thể, sống mũi cao thẳng, mang lại cảm giác sắc bén. Nhưng đối với Kiều Niệm, thái độ của hắn lại vô cùng thân mật, như một trưởng bối đã quen biết nhiều năm, lại không ngừng quan tâm: “Không làm lỡ việc học của ngươi là tốt rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận