Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 503

Chương 503: Hắn là con giun trong bụng mình sao?
Cố Tam theo bản năng quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, suýt nữa buột miệng “Vọng gia, hỏi ngươi kìa”, may mà lời chưa kịp ra khỏi miệng, hắn đã dừng lại, lặng lẽ nuốt lời vào bụng.
Kiều Niệm rất sốt ruột, ấn ấn vành nón, không biết nên giải thích với hắn thế nào nhưng lại cảm thấy cần phải giải thích một chút: “Vừa rồi có người đến tìm ta nói chuyện, ta vào trong nói chuyện với người đó nên không xem điện thoại.”
Nửa câu sau nàng không nói ra.
Những tin nhắn kiểu “Ở đâu”, “Đang làm gì” của Diệp Vọng Xuyên, nàng thường xử lý như tin rác, nếu không phải người đặc biệt thân quen hỏi, về cơ bản nàng sẽ không trả lời.
Nhưng nếu là hắn gửi... thì có lẽ chính mình sẽ trả lời.
Kiều Niệm rất bực bội, cũng không hiểu sao mình lại vô thức cảm thấy sẽ trả lời hắn, nàng mím môi, đuôi mắt hơi nhướng lên có chút sốt ruột.
“Không phải ta cố ý không trả lời tin nhắn của ngươi.”
Diệp Vọng Xuyên thấy nàng không sao, tâm đã thả lỏng hơn phân nửa, sao có thể thật sự so đo với nàng chuyện nhỏ nhặt như việc trả lời tin nhắn hay không, hắn nhướng mày, ánh mắt sáng rực nhìn nàng, hỏi: “Có người tìm ngươi à?”
“À.” Nhân chuyện này, mặt Kiều Niệm lộ vẻ chế giễu, cả người thả lỏng rõ rệt, hiển nhiên chẳng coi vào đâu: “Không chỉ một người tìm ta đâu, đã có hai ba nhóm người tới rồi.”
Diệp Vọng Xuyên đổi góc cầm điện thoại để nhìn nàng rõ hơn, nghe vậy sắc mặt lạnh đi, nhưng trên mặt không lộ biểu cảm gì, không nhìn ra hắn có tức giận hay không.
“Bọn hắn tìm ngươi làm gì?”
Hắn không hỏi dồn về chuyện tin nhắn nữa, Kiều Niệm thả lỏng hơn nhiều, vẻ mặt lạnh nhạt, cả người ngồi trên ghế chẳng chút nghiêm chỉnh, ánh mắt lại rất ngang tàng: “Không có gì. Chỉ bảo ta bây giờ khóc lóc cầu xin vẫn còn kịp, khuyên ta sớm nhận sai một chút, bọn hắn sẽ nguyện ý tha cho ta một mạng.”
“......” Cố Tam cũng ở bên cạnh, nghe nàng dùng giọng điệu thờ ơ nói những lời này, lại nhìn vẻ bất cần ngang ngược trên mặt nàng, khóe miệng giật giật.
Kiều tiểu thư, ta biết ngài không sợ, nhưng dù sao ngài cũng nên cho nhà họ Vệ chút mặt mũi, kiềm chế lại một chút đi!
Nếu để người nhà họ Vệ thấy Kiều tiểu thư vẫn giữ thái độ “hỗn bất lận” này, chẳng phải bọn họ tức chết sao?
Hắn không biết Vệ Linh đã bị Kiều Niệm chọc tức gần chết, lúc này vẫn còn đau ngực, hồi lâu vẫn chưa thở lại được.
Diệp Vọng Xuyên thấy dáng vẻ thờ ơ của nàng, ngược lại nhếch miệng cười, nửa phần tâm còn lại cũng theo đó thả lỏng.
Đôi mắt ấy dường như có thể nhìn thấu lòng người, Cố Tam vẫn còn ngơ ngác như bò đội nón, còn hắn đã hiểu được những điều Kiều Niệm chưa nói.
“Trong tay ngươi có nhược điểm của Vệ Kỳ?”
Giọng hắn rất tùy ý.
Nhiều lúc, giọng điệu nói chuyện của hắn và Kiều Niệm rất giống nhau, đều có vẻ tùy tính không để mọi thứ trong lòng, dường như trên đời chẳng có mấy việc đáng để hắn bận tâm. Ngay cả khi hắn điều tra chuyện ở khu phi pháp, Cố Tam thấy hắn cũng rất thong dong, lười nhác.
Duy chỉ có chuyện liên quan đến Kiều Niệm, mới hiếm khi thấy được vẻ để tâm trên mặt hắn.
Cố Tam lặng lẽ thu tầm mắt về, luôn cảm thấy trong cuộc gọi video này không có chỗ cho người như hắn, hắn còn chẳng bằng bức tranh làm nền bên cạnh.
Bởi vì hắn hoàn toàn không hiểu Vọng gia đang nói gì.
Vệ Kỳ tuy không có chí tiến thủ, nhưng dù sao cũng là người nhà họ Vệ. Kiều tiểu thư dù lợi hại hơn nữa, người quen biết đều là người trong vòng tròn ở Nhiễu Thành, làm sao lấy được nhược điểm của Vệ Kỳ chứ?
Người nhà họ Vệ không phải kẻ ngốc, nếu Vệ Kỳ có nhược điểm, bọn hắn đã sớm dọn dẹp sạch sẽ, tuyệt đối không để lại đến bây giờ cho người khác nắm được thóp!
“”
Kiều Niệm không ngờ hắn lại thông minh như vậy, mình chưa nói gì mà hắn đã nhìn ra trong tay mình có nắm nhược điểm của Vệ Kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận