Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 122

Chương 122: Bảo Kiều Sân xin lỗi (Phiếu đề cử đi)
Thẩm Thanh Thanh sợ nàng đáp lời bọn người Kiều Sân thì họ sẽ như chó dại cắn chặt nàng không buông, nên khẩn trương quay đầu đi, nói: “Niệm Niệm, ngươi đừng để ý đến bọn hắn, bọn hắn chính là một đám bệnh tâm thần, ngươi càng đáp lại bọn hắn thì bọn hắn càng làm tới.”
Quả nhiên.
Sau khi Kiều Niệm đáp lời, nữ sinh vừa bênh vực Kiều Sân lập tức nói với vẻ đầy kiêu ngạo: “Seven, nghe nói qua chưa?”
“Chiếc vòng tay kia của Sân Sân là đồ của hãng Seven, một chiếc hơn mấy chục vạn, còn cần đặt trước mới mua được. Đó là quà sinh nhật mẹ của Sân Sân cố ý đến Seven đặt làm riêng cho Sân Sân, các ngươi mau giao ra đây, không thì chúng ta báo cảnh sát.”
Kiều Niệm híp mắt.
Đồ của Seven, mấy trăm nghìn thật sự không đắt lắm, có lẽ là mức giá của dòng sản phẩm cấp thấp nhất trong bảng giá.
Những dòng sản phẩm nàng thiết kế thường là phiên bản giới hạn, về giá cả thì ít nhất cũng từ bảy chữ số trở lên.
Tùy thuộc vào giá trị kim cương nàng sử dụng, tám chữ số cũng không phải là ít.
Sáu chữ số thì thật sự là không có!
Hai bên vẫn đang cãi nhau, Thẩm Thanh Thanh là người kích động nhất, cùng đối phương `thần thương khẩu chiến`, nước bọt như muốn bắn cả ra ngoài, vừa nhao nhao đáp trả vừa giậm chân.
Bỗng nhiên, Kiều Sân kinh hô một tiếng.
“Chiếc vòng tay kia…”
Ánh mắt mọi người đều theo nàng nhìn về phía cổ tay Thẩm Thanh Thanh.
Hôm nay Thẩm Thanh Thanh mặc đồng phục, trên cổ tay trắng nõn đeo một chiếc vòng tay màu bạc. Khi nàng không giơ tay lên, chiếc vòng bị ống tay áo che khuất nên không nhìn rõ.
Chỉ khi giơ tay lên mới thấy trên cổ tay nàng cũng có một chiếc vòng tay, là vòng tay của hãng Seven.
“Đó là vòng tay của ta.”
Sắc mặt Kiều Sân rất khó coi, nàng bước nhanh tới, giữ chặt tay Thẩm Thanh Thanh, kéo ống tay áo nàng lên để xem chiếc vòng trên cổ tay Thẩm Thanh Thanh. Xem xét kỹ, nàng sững sờ.
Đúng lúc đó, Thẩm Thanh Thanh cũng hoàn hồn, dùng sức giằng tay nàng ra, mặt đỏ bừng vì tức giận: “Ngươi làm gì vậy hả? Ngươi dựa vào đâu mà bắt tay ta? Đây là vòng tay Niệm Niệm tặng cho ta, vòng tay nào của ngươi chứ, ngươi đừng nói bậy!”
Bạn học bên cạnh Kiều Sân tưởng nàng đã tìm thấy chiếc vòng tay bị mất, lập tức nắm lấy lời nói của Thẩm Thanh Thanh để chế nhạo: “Ồ, thì ra là Kiều Niệm trộm vòng tay rồi đưa cho ngươi giữ.”
“Ngươi… Ngươi nói bậy!” Thẩm Thanh Thanh vô cùng tức giận.
Chiếc vòng tay trên tay nàng là quà Niệm Niệm tặng nàng ngay từ đầu năm học, vòng tay của Kiều Sân vừa mới mất, sao có thể là chiếc trên tay nàng được.
Lúc này Kiều Niệm đi tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, lặng lẽ an ủi. Sau đó, nàng ngước mắt, đôi mắt vừa lạnh lùng vừa có chút ngang tàng nhìn Kiều Sân đang sững sờ, trầm giọng nói: “Nhìn cho rõ, chiếc vòng tay này là vòng tay của ngươi sao?”
Kiều Sân cắn môi, vừa tức tối lại vừa xấu hổ.
Nàng vừa nhìn rõ, chiếc vòng tay trên tay Thẩm Thanh Thanh không phải là của nàng. Trên mặt dây chuyền của chiếc vòng tay đó có một chữ ký rất nhỏ, là chữ S.
Đồ của Seven, chỉ có dòng sản phẩm do đích thân nhà thiết kế S thiết kế mới có ký hiệu đặc trưng của “Hắn”.
Chiếc vòng tay của chính nàng chẳng qua chỉ là một sản phẩm thông thường của Seven.
Kiều Sân hít sâu một hơi, nghĩ thế nào cũng không tin Thẩm Thanh Thanh mua được vòng tay do S thiết kế, lại còn đeo trên cổ tay một cách tùy tiện như vậy.
Hơn phân nửa đó là hàng giả mua trên mạng.
Nhưng lần này nàng quả thực đã nhận nhầm, chỉ có thể cụp mắt xuống, nhục nhã mở miệng: “Không phải, là ta nhầm rồi.”
Kiều Niệm híp mắt, lợi thế chiều cao khiến nàng nhìn Kiều Sân luôn có cảm giác áp bức từ trên cao nhìn xuống. Nàng thản nhiên mở miệng: “Kiều Sân, ta không biết vòng tay của ngươi bị mất ở đâu, nhưng rõ ràng chuyện này không liên quan gì đến ta. Ngươi vô duyên vô cớ kiếm chuyện, ta có thể không so đo với ngươi, nhưng ngươi bắt buộc phải xin lỗi Thẩm Thanh Thanh. Nếu không, chúng ta sẽ gọi hiệu trưởng tới giải quyết.”
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận