Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 463

“......” Lương Bác Văn vừa mới mở cửa hàng app trên di động ra, nghe nàng nói vậy, theo bản năng muốn hỏi nàng: “Nếu download không được, vậy Niệm tỷ ngươi làm sao download về được?”.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của Kiều Niệm, hắn lại lặng lẽ nuốt lời muốn nói trở về.
Đứng nguyên tại chỗ, không biết nên an ủi Kiều Niệm thế nào, lúng túng hồi lâu, hắn nói: “Niệm tỷ, ta cảm thấy Trần Viễn không phải loại người không đứng đắn, còn ba tháng nữa là thi tốt nghiệp trung học rồi, hắn không thể nào đi quán bar đâu, chuyện này có lẽ có hiểu lầm.” Kiều Niệm trong lòng đang có chuyện, hít sâu một hơi, nói với hắn: “Về trước rồi nói sau.” Giữa đường xảy ra một chuyện ngoài lề như vậy, bữa cơm này Kiều Niệm ăn không quan tâm.
Cũng may Diệp Lam cũng chẳng khá hơn chút nào, cũng ăn không quan tâm, liên tục liếc trộm nàng.
Kiều Niệm cảm giác được nàng đang nhìn lén mình, nhưng không có tâm trạng hỏi nàng, cũng không muốn biết rõ nàng đang nhìn cái gì. Bữa cơm trôi qua tẻ nhạt vô vị, nàng chỉ ăn vài miếng liền buông đũa.
Mãi bữa cơm mới kết thúc, Diệp Lam cùng bọn hắn trò chuyện vài câu thì có công việc tìm đến, nàng không thể không rời đi trước.
Trước khi đi, nàng nghĩ đến món đồ trong túi mình, lại nhìn Kiều Niệm, biểu cảm cực kỳ phức tạp, nhưng ngữ khí rất ôn hòa nói: “Niệm Niệm, chúc mừng ngươi thi đậu Thanh Đại! Ta vốn định mua cho ngươi một món quà nhập học, nhưng đến vội quá nên không mang theo.” Kỳ thực nàng có mang theo, nó đang nằm trong túi của nàng, nhưng nàng không có dũng khí lấy ra.
Người ta lấy thứ đó ra ăn như ăn kẹo cao su, nàng sao lại nỡ lòng dùng hộp gấm đựng để trịnh trọng tặng người ta chứ?
Hơn nữa, Kiều Niệm không phải người ngoài, là ân nhân của Diệp gia bọn hắn, lại còn là cháu dâu tương lai mà nàng đã nhắm, chuyện tặng quà đương nhiên phải thận trọng. Món quà này không lấy ra được, chỉ có thể đổi món khác.
Diệp Lam ở bên ngoài là người nghiêm túc cứng nhắc, nhưng đối với nàng lại dịu dàng dễ nói chuyện lạ thường: “Chờ lần sau ngươi đến Kinh Thị, ta tặng ngươi căn nhà.” Kiều Niệm: “?” Bây giờ thịnh hành tặng nhà tập thể à?
Nàng xoa trán, vẫn đang suy nghĩ chuyện của Trần Viễn, có chút lơ đãng từ chối: “Tấm lòng của bá mẫu ta xin nhận, còn tặng nhà thì không cần đâu ạ, ta có nhà ở Kinh Thị rồi.” Diệp Lam lại tưởng nàng đang khách khí với mình, cười nói: “Ngươi lần đầu tới Kinh Thị thì lấy đâu ra nhà ở chứ.” Lương Bác Văn ngồi bên cạnh, rất muốn chen vào nói nhưng lại không tìm được cơ hội, vẻ mặt vừa phức tạp vừa kìm nén, giống hệt Cố Tam lúc trước.
Đừng nói nữa, Niệm tỷ đúng là không hề khoác lác!
Là thật sự có nhà ở Kinh Thị!
Lần trước hắn tận mắt thấy tổng giám đốc Tập đoàn Thừa Phong tặng Niệm tỷ mấy căn nhà ở Kinh Thị làm quà sinh nhật.
Diệp Lam tự cho rằng món quà mình mới nghĩ ra này không tệ, nét mặt giãn ra, vỗ vỗ vai nàng nói: “Cứ quyết định vậy đi. Ta có một căn hộ ở khu chung cư Vọng Xuyên, dạng bình tầng, rộng 168 mét vuông, sửa sang xong vẫn chưa có ai ở. Chỗ đó gần Thanh Đại, sau này ngươi đi học sẽ thuận tiện, lại còn gần chỗ Vọng Xuyên nữa, các ngươi ở gần cũng tốt có thể chiếu ứng lẫn nhau!” Điện thoại di động của nàng lại vang lên, thúc giục nàng, Diệp Lam không tiện nói chuyện tiếp với Kiều Niệm, chỉ vội vàng dặn dò Diệp Vọng Xuyên: “Bên kia đang giục ta rồi, ta thật sự không thể ở lại thêm, ta đi trước đây, các ngươi cứ chơi từ từ.” “Vọng Xuyên, giúp ta chiếu cố tốt Niệm Niệm.” “Người đi đi. Lát nữa ta sẽ đưa nàng về.” Thấy Diệp Vọng Xuyên đồng ý, Diệp Lam mới vội vàng nhận điện thoại, vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, trong nháy mắt đã rời khỏi phòng riêng.
Nàng vừa đi, Diệp Vọng Xuyên ngả người dựa vào lưng ghế, hàng mày chau lại, quay đầu hỏi ngay Kiều Niệm: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn nhìn ra được từ lúc đi vệ sinh trở về, Kiều Niệm liền có vẻ bần thần, rõ ràng là đang có tâm sự.
Vọng gia ngài đã hiểu rõ cô vợ trẻ của ngài như vậy, sao không thử tỏ tình một chút xem?
Bạn cần đăng nhập để bình luận