Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 491

Chương 491: Niệm tỷ, chúng ta không cần thành thật như thế
Trong cục cảnh sát, Kiều Niệm rất bình tĩnh ngồi trên ghế gửi tin nhắn cho Tô Hoài Viễn, nói mình đánh người, bảo hắn có rảnh thì đến đồn công an đón mình về.
Nàng gửi xong tin nhắn, không thấy Nhiếp Di hay Viên Vĩnh Cầm nhắn lại, bèn tùy ý đặt điện thoại di động lên bàn. Ngẩng đầu, nàng bình tĩnh nói với viên cảnh sát trước mặt: "Được rồi, ta gửi xong tin nhắn rồi, ngươi hỏi đi."
Thái độ này, đâu có giống tội phạm hiện hành vừa đánh người bên đường, rõ ràng là một đại lão!
Viên cảnh sát: “......”
Chuyện này rất khó giải quyết, mọi người đều không muốn dính vào. Hắn vừa được điều đến đây không lâu đã gặp phải chuyện khó xử thế này, theo quy tắc ngầm ở nơi làm việc, việc ghi biên bản đương nhiên rơi vào đầu hắn. Trước khi đến, Thái Cục đã dặn dò hắn, ý là cứ viết qua loa, chuyện nhỏ thôi, cố gắng đừng làm ầm ĩ......
Hắn không ngốc, nghe ra được ý tứ.
Sau một thoáng thất thần ngắn ngủi, hắn cầm bút máy, giả vờ ho khan hai tiếng để che giấu sự bối rối, giọng ôn hòa hỏi: "Họ tên."
"Trong hồ sơ không có viết?" Kiều Niệm vẻ mặt rất ngông nghênh, dựa vào ghế, thần sắc bình tĩnh mà phách lối, mang lại cho người ta cảm giác 'lợn chết không sợ nước sôi'.
“......”
Khóe miệng viên cảnh sát giật giật. Lúc hắn vào đã đưa cho đối phương một tờ khai, đối phương rất phối hợp, xoẹt xoẹt vài nét bút điền xong, bên trên có cả tên và số điện thoại. Hắn đương nhiên đã nhìn thấy cái tên được viết kiểu rồng bay phượng múa trên tờ khai rồi.
Kiều Niệm.
Chữ đen trên giấy trắng, viết đầy khí thế.
Hắn chẳng qua là làm theo quy trình, hỏi theo thông lệ mà thôi.
“Đây là quy trình của chúng tôi, phiền ngươi phối hợp một chút.”
Cũng may Kiều Niệm không làm khó hắn, lười nhác dựa lưng vào ghế, mở mắt ra, đôi mắt kia đen kịt mà sâu thẳm, phối hợp trả lời: "Kiều Niệm."
“Tuổi.” “18.”
“Ngươi vẫn còn đang đi học?”
Viên cảnh sát khẽ thở phào, vội vàng hỏi tiếp: "Tại sao ngươi lại đánh người?"
Lúc bọn hắn chạy tới hiện trường, Vệ Kỳ đã bị đánh đến hấp hối, nằm sõng soài trên mặt đất như người chết, nếu không phải thỉnh thoảng còn rên hừ hừ hai tiếng, bọn hắn đều tưởng Vệ Kỳ bị đánh chết rồi.
Mà Kiều Niệm thì đứng ngay bên cạnh, không hề có ý định bỏ chạy sau khi đánh người, vẻ mặt bình tĩnh, phảng phất như đang chờ bọn hắn đến.
Đúng là...... Rất phách lối, rất ngông cuồng!
Con ngươi của Kiều Niệm rất sâu, rất nặng, bên trong phảng phất ẩn giấu biển cả dậy sóng lại bí ẩn như đêm tối. Nàng híp mắt, dựa lưng vào ghế, tay buông thõng bên người, trên mặt không chút biểu cảm, nhàn nhạt nói: "Không vì sao cả, chắc là ngứa mắt khi thấy người vô tội bị oan uổng, còn kẻ thực sự phải chịu trách nhiệm thì lại như không có chuyện gì xảy ra. Ngứa tay nên đánh cho hắn vào bệnh viện nằm vài ngày.”
“......” Viên cảnh sát đang cầm bút máy ghi biên bản, tay dừng lại giữa chừng, mực từ ngòi bút thấm ra một đốm trên giấy. Hắn thực sự không biết viết thế nào, đành phải nhăn mặt, nhìn cô gái hoàn toàn không biết sợ trước mắt, khổ sở nói: "Cái kia... bạn học Kiều Niệm, chúng ta không cần phải thành thật như thế đâu!"
Kiều Niệm nghiêng người dựa ghế, nghe hiểu ý hắn, nhưng không hề để tâm chuyện mình đánh Vệ Kỳ. Nàng nhướng mi, đuôi mắt nhếch lên vẻ ngang tàng phóng túng, còn có tâm trạng cười nói: "A. Xin lỗi, con người ta quen thành thật rồi, ngươi cứ viết như vậy đi."
Vệ Kỳ không phải thích ỷ thế hiếp người sao?
Nàng rất muốn xem xem sau khi nàng đánh Vệ Kỳ, Vệ gia có thể làm gì được nàng.
*
Trong sở công an, Thái Cương đầu óc quay cuồng, đang nghĩ cách làm sao để ém nhẹm ảnh hưởng của chuyện này. Liền nghe thấy một cảnh sát bên ngoài chạy vào báo cáo: "Phó cục, xe của Vệ Cục Trưởng ở bên ngoài, hình như Vệ Cục đến rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận