Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 5217

Bạc Cảnh Hành dừng chân tại chỗ, nhìn con tàu chiến ngày càng đi xa. Quay đầu lại thấy bạn mình vẫn chưa có ý định rời đi, liền xoay người vỗ vỗ bờ vai của hắn nói. “Kiều tiểu thư đi rồi, chúng ta cũng đi thôi, đến bệnh viện xem Tần Tứ thế nào.” “Ừ.” Diệp Vọng Xuyên hai tay đút vào túi áo khoác dài, môi mỏng mím chặt, quay người đi theo. * Trên biển. Bọn họ đã đi thuyền với tốc độ tối đa suốt mười giờ, sắp tiếp cận khu vực biển quốc tế. Qua khỏi vùng biển quốc tế chính là vùng biển Caribbean không ai quản lý. Trước đó, Kiều Niệm đã suýt chút nữa gặp chuyện chính tại vùng biển này. Nửa tháng đã trôi qua. Cơn bão sấm sét trên biển đã sắp kết thúc, biển cả lại khôi phục dáng vẻ xanh thẳm như được gột rửa. Chỉ có đàn chim biển bay lượn trên bầu trời còn nhớ rõ cơn phong ba nửa tháng trước suýt nữa đã nuốt chửng không ít mạng người. Xuân Lôi nhìn nữ sinh đang hóng gió trên boong thuyền, nhẹ bước chân đi tới, có chút không tự nhiên lên tiếng chào: “Sun.” Kiều Niệm quay đầu lại thấy là nàng, liền xoay người dựa lưng vào lan can, hai tay chống trên mép lan can, dáng vẻ thả lỏng: “Ta bảo các ngươi giúp ta gửi đồ cho người trên đảo, đã gửi qua chưa?” “Gửi rồi.” Xuân Lôi đã quen với việc nàng hỏi thăm chính mình, như vậy chính mình cũng không còn căng thẳng như thế: “Trước khi ngài về Kinh thị, Đới Duy đã gửi cho người trên đảo những hạt giống, thức ăn cùng sách vở mà ngài nói, còn có cả tín hiệu trạm cơ sở nghiên cứu Hồng Minh nữa.” “Ừ.” Kiều Niệm để gió biển thổi qua, tâm trạng xem như nhẹ nhõm, híp mắt nhìn mặt trời trên bầu trời. Trông như đang nói chuyện với nàng, lại như đang tự nói một mình. “Ngươi nói xem, nổ cái cảng Victoria thì thế nào?” “A?” Xuân Lôi tròn mắt kinh ngạc. “Chẳng phải chúng ta đi đón người sao?” Nữ sinh nhướn mày, đôi mắt nhìn nàng, một chân cong lên đạp trên lan can, dáng vẻ tùy tiện, rất phách lối trả lời: “Tiện tay thôi.” Xuân Lôi: “......” Nàng nổi danh phách lối ở Châu F, nhưng đứng trước người thật sự phách lối vô pháp vô thiên này, Xuân Lôi mới ý thức được cái gọi là phách lối của chính mình chẳng qua chỉ là ‘tiểu đả tiểu nháo’. Nàng lập tức nói với vẻ mặt kiên định: “Ta nghe Sun ngài.” Nàng còn chưa nói chuyện với ‘con khỉ’, đã thay ‘con khỉ’ bày tỏ thái độ: “Nhóm người chúng ta đều nhờ ngài và Đới Duy cứu ra, mạng này của chúng ta đều là của Sun.
Bạn cần đăng nhập để bình luận