Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1592

Chương 1592: Ngươi hãy từ bỏ ý định đến Độc Lập Châu đi
“Đi thôi, về trước đi.” Diệp Vọng Xuyên mỉm cười, bàn tay đặt lên tay lái, để lộ một đoạn cổ tay trắng nhợt mà rắn rỏi, chuỗi Phật châu trên cổ tay đặc biệt bắt mắt, hắn đeo trên tay mang một vẻ cấm dục gợi cảm.
Hắn đạp chân ga, xe lao đi như mũi tên rời cung.
*
Giang gia.
Kiều Niệm đã đi được nửa giờ.
Trong biệt thự vẫn lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng khóc lóc trầm thấp của Đường Uyển Như.
Giang Tông Nam ngồi trên ghế sa lon, tâm trạng mãi không thể bình tĩnh lại, giờ phút này ngược lại đã từ từ chấp nhận hiện thực. Hắn xoa huyệt thái dương, đứng lên, nhẹ nhàng nói với người phụ nữ vẫn đang ngồi trên ghế sa lon nhỏ giọng khóc nức nở: “Thôi, ngươi đừng khóc nữa. Chuyện đã xảy ra rồi, khóc cũng vô dụng. Chúng ta dọn dẹp đồ đạc trước đã, chuẩn bị dọn nhà.”
Đường Uyển Như ngẩng đầu lên, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm hắn, không cam lòng nói: “Ngươi xem thái độ của nàng là thế nào! Tiêm Nhu chẳng qua chỉ gọi điện thoại cho anh trai nó, thế mà nàng lại sống chết đòi hủy, trực tiếp gọi điện thoại cho Trọng Lão của Dược tề hiệp hội để hủy bỏ suất đi Độc Lập Châu của Tiêm Nhu! Nàng... Sao nàng có thể làm ra chuyện như vậy!”
“Bây giờ nói những thứ này còn có ý nghĩa gì, sự việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể chấp nhận hiện thực.” Giang Tông Nam bình tĩnh hơn nàng, nhìn về phía đứa con gái đang đứng một bên, hốc mắt hoe đỏ nhưng không nói một lời cũng không khóc.
Hắn không khỏi thở dài một tiếng, đi qua, đặt tay lên bờ vai Giang Tiêm Nhu, lặng lẽ an ủi: “Sự việc đã như vậy, ai ngờ được Kiều Niệm lại quen biết người của Dược tề hiệp hội, nàng đã gọi điện thoại cho viện trưởng rồi... Ngươi, ngươi hãy từ bỏ ý định đi Độc Lập Châu đi.”
Giang Tiêm Nhu nghe đến đây, cảm xúc cuối cùng cũng tìm được lối thoát, như sắp sụp đổ, đôi mắt đỏ hoe ngẩng đầu lên, siết chặt nắm đấm: “Cha, người cũng cảm thấy nàng làm đúng sao?”
“Ta không có nói như vậy.” Giang Tông Nam theo bản năng nói.
Giang Tiêm Nhu xác thực rất muốn đi Độc Lập Châu.
Nhà bọn họ không ai không biết điều này. Vì suất đi Độc Lập Châu, Giang Tiêm Nhu gần đây cũng rất cố gắng, luôn tranh thủ biểu hiện để Dược tề hiệp hội thấy được nàng.
Vốn dĩ mọi chuyện rất thuận lợi, chỉ còn thiếu bước cuối cùng.
Ai ngờ Kiều Niệm lại quen biết nhân vật lớn như Trọng Lão.
“Haiz!” Giang Tông Nam thở dài, nhất thời cũng không biết an ủi nàng ra sao: “Ngươi nghĩ thoáng một chút, cơ hội lần này không có, vẫn còn cơ hội khác, ngươi cũng không phải nhất định phải đi Độc Lập Châu mới có thể chứng minh chính mình.” “Ba ba biết ngươi rất ưu tú, nhưng chuyện này... nói cho cùng ngươi cũng làm không đúng.”
Giang Tông Nam luôn luôn coi trọng việc giáo dục con cái.
Giang Tiêm Nhu là đứa con gái hắn thương yêu nhất không sai, nhưng hắn cũng không phải yêu chiều vô điều kiện.
“Ngươi không nên gọi cuộc điện thoại kia cho anh hai ngươi, cũng không nên nói những lời đó. Nó mới làm phẫu thuật xong, còn đang tĩnh dưỡng ở bệnh viện, bác sĩ đã dặn đi dặn lại nhiều lần là nó cần nghỉ ngơi thật tốt, không được lo nghĩ nhiều. Ngươi biết nó và Kiều Niệm thân thiết mà còn nói như vậy, nó chắc chắn sẽ sốt ruột, điều đó không tốt cho việc hồi phục vết thương của nó.” Giang Tông Nam đặt tay lên vai nàng, nhẹ nói: “Cho nên ngươi cũng đừng trách em gái ngươi, nàng tức giận cũng là bình thường. Nàng... trong nhà này chỉ thân với Tiểu Ly, ngươi hết lần này tới lần khác không động vào ai lại đi chọc giận anh trai ngươi, vừa hay đụng phải vảy ngược của nàng, nàng không tìm ngươi mới là lạ.”
Giang Tiêm Nhu cắn môi, ánh mắt lấp lóe, cảm thấy lời hắn nói đặc biệt nực cười.
Nàng đi trêu chọc Giang Ly?
Nàng lúc nào trêu chọc Giang Ly?
Nàng chẳng qua chỉ muốn Giang Ly giữ Kiều Niệm, cái kẻ điên kia lại, đừng để Kiều Niệm tiếp tục gây khó dễ cho Thích gia, nàng tính toán cho bản thân mình thì có lỗi sao?
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận