Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 506

Chương 506: Muốn cầu tình mà đến mặt đối phương còn không thấy được
Tại nhà họ Vệ.
Giang Duy vẫn ngồi ở phòng tiếp khách, đã uống liền ba chén trà, mắt thấy chén thứ tư sắp cạn đáy, dù hắn cố gắng giữ bình tĩnh, lúc này cũng không nhịn được nhếch khóe miệng, nhưng vẫn bất động thanh sắc đặt chén trà lại trên bàn.
Người hầu nhà họ Vệ rất có mắt nhìn, mỗi lần ông sắp uống xong một chén trà là lập tức đi pha trà mới, tuyệt đối không để chén của khách bị cạn.
Nước sôi được rót vào ấm pha trà Long Tỉnh trước vũ, lá trà xanh biếc chìm nổi lên xuống bên trong bộ trà cụ cổ kính, tỏa ra từng đợt hương trà xanh thơm mát.
Nếu là trước kia, Giang lão gia tử hẳn rất có hứng thú tĩnh tâm lại để thưởng thức hương vị trà Long Tỉnh trước vũ mới nhất của năm nay, nhưng lúc này trong lòng ông như có ngàn vạn con kiến đang bò, đứng ngồi không yên, căn bản không có tâm trạng uống trà. Mắt thấy chén trà của mình lại được rót đầy, ông rốt cuộc không giữ được bình tĩnh nữa, mở miệng hỏi: “... Xin lỗi, cho ta hỏi một chút, Vệ Tổng vẫn chưa xong việc sao?”
Ông nhận được điện thoại của Giang Ly từ chín giờ tối, nói rằng Kiều Niệm đã đánh Vệ Kỳ, bị đưa vào đồn công an.
Ông liền vội vàng chạy tới nhà họ Vệ, đến bây giờ, kim đồng hồ trên tường đã chỉ mười một giờ, vậy mà Vệ Anh vẫn chưa ra gặp ông.
Kiểu hành động rõ ràng là không nể mặt, cố tình phơi nắng ông thế này của đối phương, ông đã lăn lộn trong giới sáu mươi năm làm sao có thể không nhìn ra.
Chỉ là lần này nhà bọn họ đuối lý trước, người ta không nể mặt mũi trưởng bối này của mình, ông cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, không cách nào phát tác.
“Chuyện này...” Người hầu không dám nói bừa, cúi đầu, vẻ mặt đầy khó xử, ấp úng giải thích: “Giang Lão, ngài biết mấy ngày nay lão gia tử trong nhà bị ngã bệnh, đại tiểu thư vẫn đang chăm sóc lão gia tử... Ta cũng không rõ là cô ấy đã xong việc hay chưa...”
Hai tiếng đồng hồ rồi, cho dù Vệ Anh chưa xong việc, nhưng biết rõ có khách đang đợi mình ở bên ngoài, nàng hoàn toàn có thể tranh thủ chút thời gian trong lúc bận rộn để ghé qua một chuyến.
Vậy mà kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ, Vệ Anh làm cao đủ kiểu, chính là không muốn gặp mặt.
Giang lão gia tử cả đời thanh quý, ông nâng chén trà lên rồi lại đặt xuống, cuối cùng không nhịn được nữa, giọng nói nặng nề cắt ngang lời người hầu: “Vậy thì phiền ngươi đi hỏi giúp ta xem Vệ Tổng còn cần bao lâu nữa mới xong, ta còn phải đợi bao lâu nữa mới có thể gặp được nàng!”
Lưng ông thẳng tắp, khí thế của người từng ở địa vị cao năm nào vẫn còn đó.
Người hầu sắc mặt trắng bệch, không dám nhiều lời nữa, vội vàng nói: “Ta đi ngay đây.”
Nửa tiếng sau, ông về đến nhà.
Tại nhà họ Giang, Giang Tông Nam, Đường Uyển Như, Giang Tiêm Nhu đều có mặt.
Giang Tông Nam thấy ông trở về, vội bước nhanh tới đón, đôi mày nhíu chặt không giấu được vẻ lo lắng sốt ruột: “Cha, thế nào rồi, cha gặp được Vệ Anh không? Người nhà họ Vệ nói sao?”
Giang lão gia tử đã vì chuyện này mà bôn ba cả đêm, ông đã có tuổi, tinh thần không tốt, sắc mặt trông cũng không ổn, nghe vậy, ông lắc đầu, muốn nói lại thôi.
“Cha, cha lắc đầu là ý gì?” Giang Tông Nam thấy ông không nói gì, chỉ lắc đầu, liền sững sờ một chút rồi hỏi dồn: “Bọn họ không chịu bỏ qua cho Niệm Niệm sao?”
Đối với kết quả này, trong lòng hắn sớm đã có dự cảm.
Vệ Anh gần ba mươi tuổi mới sinh được cậu con trai út Vệ Kỳ, bình thường cưng chiều như tròng mắt, nếu không cũng chẳng nuôi thành tính cách không sợ trời không sợ đất của Vệ tiểu công tử.
Hắn vốn chưa bao giờ nghĩ rằng hai nhà sẽ có chuyện gì liên quan đến nhau, ai ngờ Giang Ly lại gọi điện về báo rằng Kiều Niệm đã đánh Vệ Kỳ!
Còn đánh gãy ba cái xương sườn của Vệ Kỳ, đánh người ta đến mức phải nhập viện!
Giang Tông Nam nghĩ đến đây, mi tâm cũng không khỏi giật giật, cảm thấy thật không thể tin nổi, làm sao cũng không ngờ trong nhà lại xảy ra chuyện như vậy.
Hắn ở giới kinh doanh cũng có chút quan hệ, nếu Kiều Niệm đánh người khác, hắn đều có thể nghĩ cách giải quyết, nhưng Vệ Kỳ thì......
Hắn thật sự hết cách rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận