Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1531

Chương 1531: Người có thể thúc đẩy hiệp hội dược tề là Niệm tỷ
Trên hành lang bên ngoài phòng bệnh.
Giang Nghiêu tìm một góc yên tĩnh dừng bước lại, nói với Giang Tông Nam: “Cha, người đã liên hệ được bác sĩ tốt chưa?” “Ta đã tìm mấy vị chuyên gia...” Giang gia ở Kinh Thị mặc dù không sánh được với mấy gia tộc trên đỉnh Kim Tự Tháp, nhưng địa vị cũng không thấp.
Đối với Giang Tông Nam mà nói, tìm bác sĩ cho nhi tử cũng không phải là chuyện khó khăn.
“Chỉ có điều, bên Hoàng Lão vẫn chưa cho ta câu trả lời chắc chắn.” Giang Tông Nam đổi giọng, thở dài một hơi, mặt mày đầy vẻ đắng chát: “Ngươi cũng biết Hoàng Lão đã sớm ẩn lui, một năm cũng khó lắm mới xuống núi một lần. Trong nước ngoài nước bao nhiêu người xếp hàng muốn tìm lão nhân gia ông ta, nhưng hắn cũng không vì thế mà thay đổi. Thế nhưng tình huống của đệ đệ ngươi, nếu như Hoàng Lão có thể rời núi thì chắc chắn là tốt nhất, tối thiểu không cần lo lắng hắn còn quá trẻ mà lưu lại mầm bệnh.” Hoàng Lão vang danh cả trong giới y học quốc tế, đâu phải là người có thể tùy tiện mời được.
Giang Tông Nam cũng chỉ mới có ý định này.
Hắn đã liên hệ bên Thanh Đại, muốn thông qua mối quan hệ ở Thanh Đại để mời Hoàng Lão rời núi.
Có điều Lương Giáo Trường vẫn chưa trả lời hắn, khả năng cao là còn chưa nhắc chuyện này với Hoàng Lão.
Giang Nghiêu lại thấy nhức đầu.
Thật ra Kiều Niệm là quan môn đệ tử của Hoàng Lão, nếu Kiều Niệm mở lời, có lẽ Hoàng Lão sẽ nể mặt. Còn những người khác... Dựa vào nhà bọn hắn thì rất khó mời được đại sư cấp bậc như Hoàng Lão rời núi!
Trong lòng Giang Nghiêu cũng rõ ràng điểm này.
Hắn xua tay, thần sắc trầm ngâm, nói với Giang Tông Nam: “Ta sẽ tự mình đi tìm Hoàng Lão thử xem sao, xem Hoàng Lão có nguyện ý nể mặt ta không. Nếu được thì tốt nhất, còn không được thì...” “Nếu như không được, chúng ta lại nghĩ cách khác.” Giang Tông Nam giãn mày, đưa tay đặt lên vai hắn vỗ nhẹ, thần sắc hòa hoãn: “Giang Nghiêu, vất vả cho ngươi rồi.” Giang Nghiêu ừ một tiếng, thật ra trong lòng rất không chắc chắn, cũng không cảm thấy hắn ra mặt thì Hoàng Lão sẽ nể mặt hắn. Nhưng chuyện đến nước này, ngoài việc cầu Kiều Niệm giúp đỡ ra, hắn chỉ còn cách này!
* Tại Diệp gia.
Diệp Vọng Xuyên đã bình an vô sự, Diệp Lam cuối cùng cũng dám kể lại sự tình cho Diệp Lão Gia Tử nghe.
Cuối cùng, nàng rót một chén nước đặt lên bàn cho Diệp Mậu Sơn, gương mặt già dặn hiếm khi mới giãn ra.
Bà cảm khái nói: “Ta nghe Cảnh Hành nói cả rồi, lần này may mà có Niệm Niệm ở đó, vừa định vị lại vừa điều phối vật tư cứu viện... Nếu không phải có nàng ở đó, không biết còn phải kéo dài bao lâu nữa.” Bởi vì Diệp Vọng Xuyên không xảy ra chuyện gì, Diệp Lão Gia Tử rất bình tĩnh nghe nàng nói xong, vừa tìm điện thoại di động của mình vừa cúi đầu nhìn, cũng không biết hắn đang làm gì.
Diệp Kỳ Thần ở nước ngoài trị liệu phục hồi chức năng xong đã trở về được một thời gian, lúc này cũng đang ngồi trên ghế sa lon chơi game.
Nghe đến đó, cậu nhóc ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đáng yêu vô cùng, cậu mím chặt khóe miệng, nói năng đầy khí phách tiếp lời: “Tỷ tỷ của ta vốn dĩ rất tốt.” Diệp Lam nhìn bộ dạng bao che khuyết điểm kia của hắn, thấy đáng yêu quá, liền đi tới véo khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của cậu, cười híp mắt nói: “Đúng đúng đúng, tỷ tỷ ngươi là tốt nhất, là người tốt nhất trên thế giới luôn nha~” Diệp Kỳ Thần cũng chỉ ngoan ngoãn trước mặt Kiều Niệm thôi, còn trước mặt những người khác thì ra vẻ già dặn lắm, hắn nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn đi, đặt ipad trong tay sang một bên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Lam, ra dáng ông cụ non nói: “Vốn dĩ là vậy mà.” Diệp Lam: ...
Diệp Kỳ Thần không cảm thấy mình có vấn đề gì, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ chua xót trên mặt bà nội mình, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng nhìn nàng, sợ Diệp Lam không cảm nhận được ý của hắn, lại nói thêm lần nữa: “Tỷ tỷ của ta vốn dĩ chính là người tốt nhất trên thế giới!” Diệp Lam: ...
Sao trong lòng nàng lại có chút chua xót là thế nào nhỉ?
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận