Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 3867

Chương 3867: Huynh đệ, ta lại mượn điện thoại của ngươi dùng một lát
Chính nàng không nói một lời, đi về hướng phòng ngủ.
Xu Mật Viện bây giờ càng lúc càng không nể mặt nàng, đặc biệt là Côn Đình đang truy đuổi nàng tới cùng, rất có ý muốn mượn cơ hội lần này để kéo nàng xuống.
Lại thêm việc trước đó nàng quyết định đọ sức với Kinh Thị đã dẫn đến lợi ích của không ít gia tộc bị tổn hại nghiêm trọng, Nhiếp Thanh Như mơ hồ cảm nhận được cục diện hiện tại của mình đang sa sút, rõ ràng có chiều hướng bị Côn Đình dẫn dắt...
Nhiếp Thanh Như chiếm giữ vị trí cao đã lâu, sớm đã quen ra lệnh.
Lần này nàng ngã một cú đau, dù không vui lòng cũng đành phải ôn tồn trao đổi với Xu Mật Viện, để phòng ngừa chuyện tồi tệ hơn phát sinh.
Nhiếp Thanh Như cho đến giờ vẫn không biết ba cự đầu nội bộ Xu Mật Viện đã đạt được hiệp nghị, đợi nàng từ khu phi pháp trở về liền muốn khởi động trình tự vạch tội đối với nàng.
Nếu nàng biết, chỉ sợ càng thêm khó chịu.
**
Tần Tứ mặc quần áo nhân viên giao hàng trà trộn vào trang viên.
Hắn nhờ sự giúp đỡ của bạn La Phi, thành công đi nhờ xe chở rau quả tiến vào, lại đánh ngất một bảo vệ của trang viên, cướp thẻ thân phận của đối phương mới miễn cưỡng ẩn mình được.
Chỉ là hắn chưa quen thuộc tình hình trong trang viên, không dám mạo hiểm hành động.
Qua một ngày một đêm, hắn chỉ thăm dò được trong trang viên đang giam giữ một “phạm nhân” quan trọng, vị trí cụ thể thì không tiện hỏi cũng không dám hỏi.
Mặt khác, Tần Tứ còn nghe nói đêm qua có bác sĩ tới, đại khái là vì vị phạm nhân đang bị giam giữ trong trang viên kia.
Từ khi biết Quan Nghiễn ở chỗ này, đồng thời rất có khả năng đã bị thương, trong lòng hắn liền nôn nóng không thôi, hận không thể lập tức tìm được người.
Nhưng ngoài việc nghĩ cách mượn điện thoại di động để liên lạc với La Phi, truyền tin tức Quan Nghiễn ở bên trong ra ngoài, thì cho đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm được cách nào để không kinh động người khác mà vẫn có thể lặng lẽ hỏi ra vị trí cụ thể của Quan Nghiễn...
Ngay lúc Tần Tứ không còn cách nào khác.
Hắn đột nhiên nhìn thấy Ảnh Tử bước chân vội vàng dẫn theo mấy người đi ra ngoài, vừa đi vừa còn gọi người.
“Các ngươi, ngươi, còn có ngươi... Cùng ta đi!”
Ảnh Tử đang chọn người. Tần Tứ sợ bị nhận ra, cố gắng cúi đầu.
Cũng may Ảnh Tử không điểm trúng hắn trong đám người, chỉ gọi mấy người bên cạnh hắn.
Mấy người kia lập tức đi theo sau.
Tần Tứ nhìn thấy đám người bọn họ bước chân vội vàng đi về phía ngoài trang viên.
Hắn cảm thấy kỳ quái, liền đi tới gần, dùng cùi chỏ huých vào người tráng hán đã cho hắn mượn điện thoại di động: “Huynh đệ, ừm, ngươi biết bọn họ đi làm gì không?”
Người tráng hán bị vẻ mặt tươi cười hớn hở của hắn làm cho hơi buồn nôn, nổi da gà, sầm mặt xuống, tức giận nói: “Ngươi quản nhiều như vậy làm gì.”
“Ta chỉ tò mò thôi mà.” Tần Tứ mặt dày, lì lợm, một chút cũng không quan tâm thái độ ác liệt của đối phương, vẫn cười nịnh nọt như cũ.
Tục ngữ nói rất đúng.
Đưa tay không đánh người mặt cười.
Dù gã tráng hán kia bị hắn làm phiền vô cùng, nhưng thấy hắn cứ tươi cười làm lành với mình, lúc này cũng nhịn xuống sự mất kiên nhẫn trong lòng, giữ bộ mặt cứng nhắc nói: “Ta cũng không rõ ràng... Chỉ hình như nghe lão ca phụ trách phòng giám sát nói bên ngoài có chiếc xe lén lút khả nghi đậu ở đó cả đêm.”
Sắc mặt Tần Tứ đột biến, hắn bỗng nhiên siết chặt lòng bàn tay, cơn đau nhói trong nháy mắt làm đại não hắn tỉnh táo lại, nụ cười của hắn trông gượng gạo hơn lúc nãy nhiều.
“Bên ngoài có chiếc xe?”
“Ta không tận mắt thấy... Chỉ nghe người trông phòng giám sát nói thôi.” Gã tráng hán ngạo mạn nói: “Người kia chắc không biết chúng ta cũng có camera giám sát ở bên kia đường, còn tưởng mình giấu kỹ lắm!”
Nụ cười trên mặt Tần Tứ dần tắt, hắn cười gượng hai tiếng: “... Chắc vậy nhỉ.”
Tim gan hắn đang run lên, cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt mình, lại chìa tay về phía gã tráng hán, lòng bàn tay mở ra: “Huynh đệ, ta lại mượn điện thoại của ngươi dùng một lát.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận