Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1741

Chương 1741 Niệm tỷ: không cần, ta biết là ai lấy
Hai người hàn huyên một hồi.
Điện thoại nàng đặt trên bàn bên cạnh sáng lên.
Giang Tiêm Nhu thấy vậy, đưa tay cầm điện thoại lên, cúi đầu nhìn.
Là Wechat của Giang Nghiêu.
Giang Tiêm Nhu không mấy để ý mở ra.
Vừa nhìn, tim nàng bỗng nhiên lỡ một nhịp.
【 Giang Nghiêu: Thuốc kia của ngươi là tự mình làm à? 】 Vẻ kinh hoảng thoáng qua trên mặt Giang Tiêm Nhu, nhưng nàng nhanh chóng trấn định lại, vội vàng trả lời Giang Nghiêu: 【 Ca, ngươi có ý tứ gì? Thuốc của ta không phải chính ta làm, chẳng lẽ là ai làm? 】 Nàng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy chưa đủ, lại soạn thêm một tin nhắn Wechat với lời lẽ nghĩa chính ngôn từ gửi qua.
【 Sao ngươi lại đột nhiên hỏi ta chuyện này? Có phải gia gia đã nói gì với ngươi không? 】 Nàng cũng không nghĩ Giang lão gia tử nhận ra loại thuốc trên chợ đen.
Giang Tiêm Nhu nhanh chóng trấn định lại, vẻ mặt càng trở nên thong dong, thậm chí còn hỏi ngược lại Giang Nghiêu: 【 Thuốc này là ta nghiên cứu ra ở Dược Tề Hiệp Hội, có gì không đúng sao? 】 Nàng gửi liên tiếp mấy tin nhắn, nhưng Giang Nghiêu bên kia tạm thời chưa trả lời nàng.
Giang Tiêm Nhu chỉ coi hắn lên cơn, không để Giang Nghiêu vào lòng, lại đặt điện thoại di động trở lại trên bàn.
Nguyễn Tư Tư đang nói chuyện với người của hiệp hội y học, nghiêng đầu thấy Giang Tiêm Nhu đang nghịch điện thoại, bèn hạ giọng, ngạc nhiên hỏi nàng: “Sao thế?” “Không có gì, ca ca ta nhắn tin hỏi ta đang ăn cơm ở đâu thôi.” Giang Tiêm Nhu trả lời qua loa.
“À.” Nguyễn Tư Tư không nghĩ nhiều, thu hồi tầm mắt, quay đầu nói chuyện tiếp với những người khác.
Giang Tiêm Nhu thấy nàng không hỏi thêm nữa, ánh mắt lại bất giác liếc về phía điện thoại trên bàn, điện thoại vẫn im lìm, rõ ràng là không có tin nhắn mới gửi tới.
Giang Tiêm Nhu che giấu cảm xúc, trong lòng có chút bồn chồn bất an, nhưng cũng không nói rõ được điều gì khiến nàng bất an, vì vậy nàng đành cố nén cảm giác này xuống. Phương thuốc ở trong tay nàng, không thể nào lại gây ra sóng gió gì được nữa!
Nghĩ vậy, lông mày nàng dần giãn ra, không còn xoắn xuýt lo được lo mất vì một tin nhắn Wechat của Giang Nghiêu nữa, nàng quay đầu tiếp tục trò chuyện giết thời gian với người của hiệp hội y học hải ngoại.
*
Cùng lúc đó.
Nửa giờ sau, điện thoại của Trọng Nhất Lưu gọi tới.
Kiều Niệm nhìn số điện thoại đang nhảy trên màn hình di động, trong lòng đã có đáp án, nàng nhận điện thoại, còn chưa kịp lên tiếng.
Giọng nói trầm thấp của Trọng Nhất Lưu liền truyền đến từ đầu dây bên kia: “Ta đã để La Bá Đặc đi xem qua, tờ giấy ngươi nói quả nhiên không có ở đó.” Hắn khó nén tức giận: “Ta không ngờ Dược Tề Hiệp Hội lại có loại người này! Ta đã bảo bọn họ tra xem ai đã lấy mất phối phương.” “Không cần tra xét.” Kiều Niệm đang nắm trong tay viên thuốc kia, viên thuốc màu trắng trông không khác gì loại thuốc trên chợ đen.
Nhưng thật ra giữa hai loại vẫn có sự khác biệt, chỉ là sự khác biệt này người không đủ trình độ căn bản không nhìn ra được, cần phải đặt vào phòng thí nghiệm làm thí nghiệm so sánh mới có thể cảm nhận trực quan.
“Ta biết là ai.” Toa thuốc nàng để lại Dược Tề Hiệp Hội kia chỉ là một bản nháp, bên trên tuy có ghi dùng những dược liệu nào, nhưng lại không ghi rõ liều lượng sử dụng của mỗi loại dược liệu.
Nàng vừa thử qua thứ mà Giang Tiêm Nhu làm ra, nhìn qua rất giống tiểu dược hoàn của nàng, nhưng thực tế liều lượng sử dụng hoàn toàn là tùy tiện.
Loại thuốc này uống vào có thể lúc đó không có cảm giác gì đặc biệt rõ ràng, nhưng về sau thì khó nói.
Thuốc men là vậy.
Thất chi chút xíu, kém chi ngàn dặm!
Giang Tiêm Nhu sau khi lấy được phương thuốc, nếu chịu dụng tâm nghiên cứu, tận dụng phòng thí nghiệm ở Dược Tề Hiệp Hội để làm nhiều thí nghiệm thành phần, có lẽ còn có thể làm ra thành quả nào đó.
Nhưng Giang Tiêm Nhu lại là người thiển cận, sau khi lấy được thứ đó cũng không hề nghiêm túc nghiên cứu, mà chỉ dựa vào cảm giác để mô phỏng ra một thứ hàng nhái.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận