Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 6220

Chương 6220: Dường như đã hạ một quyết tâm nào đó
“Hừ, ngựa đua thì có gì hay.” Nam nhân bên cạnh tranh nói, “Còn không thú vị bằng xe đua! Ta đã mua một miếng đất để làm sân bãi. Sun đến chỗ của ta, ta sẽ tặng Sun một chiếc xe thể thao. Chỉ cần là xe thể thao trong ga-ra của ta, nàng ưng chiếc nào thì lái chiếc đó!”
Nam nhân mời Kiều Niệm đi chuồng ngựa lập tức phản bác lại. “Hứ, ngươi vênh váo cái gì mà vênh váo. Người ta Hồng Minh thiếu ngươi một chiếc xe chắc? Ngươi còn không bằng ngựa đua của ta, ngựa đua của ta còn đắt hơn một chiếc xe thể thao của ngươi!”
“Ngựa gì của ngươi mà trị giá 50 triệu? Chiếc Dơi Đen Huyễn Dạ đắt nhất của ta đã hơn 50 triệu, ngựa của ngươi có thể so với xe thể thao của ta à?”
“Sao lại không thể so sánh. Ngựa của ta tất cả đều là thuần huyết bảo mã, cấp bậc ngựa giống, ngựa đua đỉnh cấp, loại có tiền cũng không mua được, xe thể thao của ngươi tính là cái gì.”
Eo nhỏ khống thấy hai người nói qua nói lại sắp cãi nhau to, cãi tới cãi lui còn có vẻ muốn đánh nhau ngay tại chỗ. Lập tức thấy đau đầu, liền chen vào giữa, tách hai người ra. “Thôi nào, ồn ào cái gì mà ồn ào. Sun còn chưa tới, các ngươi có đánh nhau ở đây thì nàng cũng không biết. Đừng làm mất mặt xấu hổ ở đây!”
Hai người nhìn chằm chằm đối phương một cái, đều hận đến nghiến răng, nhưng lại vì nể mặt Eo nhỏ khống nên không tiện tiếp tục cãi lộn. Mỗi người hừ lạnh một tiếng, rồi quay đi không thèm để ý đến đối phương nữa. Trong đó, một nam nhân mặt béo nhạy bén nghe ra điểm mấu chốt trong lời của Eo nhỏ khống, liền sáp lại gần, đôi mắt nhỏ sáng lên hỏi: “Nghe ý của ngài, Sun đêm nay sẽ đến đúng không?”
“......” Eo nhỏ khống bị bọn họ làm phiền muốn chết, lập tức chối bay chối biến: “Ngươi đang nói cái gì vậy, ta không hiểu, ta cũng không có nói.”
Sau đó hắn thấy Diệp Vọng Xuyên định rời đi, vội vàng đẩy đám người ra: “Được rồi được rồi, lão đại của chúng ta tới thì các ngươi tự đi mà tìm nàng ấy, ta còn có việc, đừng vây quanh ta nữa.”
Nói rồi hắn gắng sức đẩy đám người ra, đuổi kịp bước chân của Diệp Vọng Xuyên, thở hồng hộc bá vai đối phương: “Ngươi đi đâu vậy?”
Diệp Vọng Xuyên tránh tay của hắn ra, kín đáo ngước mắt lên, giọng có chút hờ hững lười biếng: “Lấy ly nước uống, sao thế?”
“À.” Eo nhỏ khống thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng nói nhỏ: “Ta còn tưởng ngươi chạy mất.” Rồi không đợi Diệp Vọng Xuyên lên tiếng, hắn lại nói ngay: “Không đi là tốt rồi, đừng rời khỏi tầm mắt của ta!” Hắn thật sự sợ Lục Chấp gây chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận