Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 4317

Chương 4317: Hắn cũng nhận biết ngươi
Những người đến đây đều dùng máy bay tư nhân. Cho nên thông thường máy bay sẽ dừng ở khu vực giữa, chờ xe ô tô đến đón, sau đó họ sẽ vào ở khách sạn bên này, đến tối là có thể tham gia buổi đấu giá tại đây. Kiều Niệm và bọn họ cũng giống vậy. Sau khi máy bay hạ cánh, xe tiếp đón của chính Bách Thế đảo liền lái đến lối ra của máy bay, chờ đợi khách nhân đi xuống. Chỉ có điều khác với mọi khi, người lái xe vẫn rất tò mò không biết là ai mà lại không cần tín hiệu dẫn đường vẫn có thể xuyên qua tầng sương mù kia để hạ cánh trực tiếp xuống sân bay Bách Thế đảo... Sân bay. Kiều Niệm tỉnh lại ngay khi máy bay hạ cánh. Nàng giật chiếc bịt mắt xuống, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt chờ cho cảm giác chóng mặt do mất trọng lực trên không trung qua đi, sắc mặt hơi có chút tái nhợt. Điều đó càng làm nổi bật lên hàng lông mi đen rậm của nàng, ngũ quan đẹp đẽ quá mức, cực kỳ thu hút ánh nhìn. Qua khoảng bảy tám phút. Vẻ tái nhợt trên mặt nàng từ từ giảm bớt, lại khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày, nàng chậm rãi mở mắt, trong mắt còn có vài tia máu đỏ, trông có vẻ như giấc ngủ không được tốt lắm, khó mà che giấu được sự bực bội vì ngủ không ngon. “Đến rồi à?”
Kiều Niệm cầm lấy chiếc mũ lưỡi trai bên cạnh đội lên đầu, kéo sụp xuống, hơi che đi đôi mắt, rồi quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh đang thu dọn máy tính xách tay. “Sao ngươi không gọi ta dậy?”
Nàng nhớ rõ trước khi ngủ mình đã đặc biệt dặn hắn, đến nơi thì gọi nàng dậy sớm một chút. Diệp Vọng Xuyên gập laptop lại, đặt vào trong túi đựng laptop, kéo khóa lên: “Ta thấy nửa đầu chuyến đi ngươi gần như không ngủ, lúc sau sắp đến nơi mới khó khăn lắm mới ngủ được nên không đánh thức ngươi.”
Hắn cất đồ đạc xong xuôi rồi nghiêng đầu đối diện ánh mắt với cô gái, con ngươi sâu thẳm, bộ âu phục phẳng phiu, ngón tay với khớp xương rõ ràng, đôi mắt phượng hẹp dài, ánh sáng dịu nhẹ bao phủ lên vầng trán rộng của hắn, không một chỗ nào không toát lên vẻ kiêu hãnh hoàn mỹ. “Với lại, ta cũng muốn ngươi ngủ thêm một lát.”
“...”
Kiều Niệm là người dời mắt đi trước, có chút chật vật thừa nhận thất bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận