Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1242

Chương 1242: Tần Tứ: ta bị chuột rút
Bên trong căn hộ Rhine.
Căn hộ được trang trí theo phong cách xa xỉ nhẹ nhàng, khắp nơi đều toát lên vẻ kín đáo nội liễm, mỗi bức tranh treo trên tường đều là tác phẩm cấp sưu tầm của danh gia.
Nhưng toàn bộ căn hộ không có một món đồ gia dụng nào mang logo hàng hiệu, cây xanh tươi tốt cũng chỉ là loại bình thường, hoa cỏ nở vừa độ. Những đóa hồ điệp lan kiều diễm ở quầy bar phòng khách đang bung nở nhuỵ hoa tinh tế, được ánh đèn kéo dài tạo ra hương vị của tác phẩm nghệ thuật.
Kiều Niệm lên lầu tắm rửa, thay một bộ quần áo rồi đi xuống.
Dưới lầu, Bạc Cảnh Hành và Tần Tứ đều ở đó.
Lúc nàng xuống lầu, điện thoại di động reo lên. Kiều Niệm dừng bước một chút, lấy điện thoại từ trong túi áo ra, thờ ơ liếc nhìn.
Là điện thoại của Giang Ly.
Nàng nhận máy không chút do dự, trong giọng nói còn phảng phất hơi nước mờ mịt sau khi tắm: “Alo, nhị ca, có chuyện gì không?” Tần Tứ vốn đang nói chuyện với Bạc Cảnh Hành, nghe thấy cô gái gọi một tiếng "ca" tự nhiên như vậy, lập tức nhìn về phía Kiều Niệm như gặp quỷ.
“Ngọa Tào, ta vừa nghe Kiều em gái gọi cái gì vậy? Tai ta không bị điếc đấy chứ.” Cố Tam lấy một chai Y Vân Thủy từ tủ lạnh đưa cho hắn, đặt xuống trước mặt, mặt không biểu cảm nói: “Tần thiếu, tai ngài không có vấn đề gì đâu, ta cũng nghe thấy Kiều tiểu thư gọi 'ca'. Chắc là Giang thiếu gọi điện tới.” Tần Tứ mấp máy môi, vừa định nói: “Ta đương nhiên biết là Giang Ly gọi điện tới”.
Hắn lại nhìn về phía Kiều Niệm, vẻ mặt lộ rõ sự dò xét và khó tin —— hắn chủ yếu muốn biết Kiều em gái thân thiết với Giang Ly như vậy từ lúc nào? Rốt cuộc Giang Ly đã dùng cách gì để Kiều Niệm cam tâm tình nguyện gọi hắn một tiếng 'ca'.
Phải biết rằng, trước kia Kiều Niệm đối xử với Giang Ly cũng rất tốt, rất tôn trọng, nhưng chỉ dừng lại ở mức đó, chứ không giống như bây giờ, ngay cả giọng điệu nói chuyện điện thoại với Giang Ly cũng tỏ ra thân mật.
Hắn liếc nhìn Cố Tam.
Cố Tam lập tức nhún vai với hắn, vẻ mặt vô tội: “Tần thiếu, ngài đừng nhìn ta, ta không biết gì cả đâu. Ngài muốn biết thì có thể hỏi vọng gia thử xem.” Người đàn ông ngồi song song với hắn trên ghế sô pha nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú lịch lãm tao nhã nghiêng sang, đáy mắt thâm thúy tựa như cất giấu một hồ nước sâu không thấy đáy, giọng nói trầm thấp quyến rũ vang lên: “Đừng hỏi ta, ta cũng không biết. Ngươi muốn biết thì trực tiếp hỏi Kiều Niệm ấy.” Tần Tứ lập tức từ chối: “Ta mới không đi hỏi Kiều em gái, ta bị thần kinh mới đi hỏi. Ta cũng không phải người nhiều chuyện thích hóng chuyện.” Khóe miệng Cố Tam giật giật, nhìn vẻ mặt hắn lập tức trở nên phức tạp, thật muốn nói chen vào: Tần thiếu, thật ra ngài soi gương thử xem, có khi ngài chính là người như vậy đấy!
May mà Tần Tứ không nghe được tiếng lòng của hắn, cũng không chú ý tới vẻ mặt Cố Tam lập tức trở nên vô cùng phong phú.
Sự chú ý của Tần Tứ đều đặt lên người cô gái.
Chỉ thấy cô gái từ cầu thang đi xuống, đến chỗ bọn họ đang ngồi, tiện tay cầm lấy một chai Y Vân Thủy, vặn nắp ra rồi uống.
Sau khi uống một ngụm, nàng vẫn để chai nước bên miệng, dáng vẻ còn thản nhiên tự tại hơn cả mấy gã đàn ông bọn họ, khóe mắt dường như liếc về phía bọn họ. Tần Tứ lập tức ngồi thẳng lưng, tư thế ngồi nghiêm chỉnh của hắn trông như học sinh trốn học bị giáo viên bắt được hồi nhỏ.
Hành động ngồi thẳng lưng đột ngột của hắn khiến Bạc Cảnh Hành ngồi bên cạnh phải nhíu mày, đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi, hỏi hắn: “Tần Tứ, ngươi làm gì vậy, giật cả mình.” “...” Tần Tứ lúc này mới nhận ra phản ứng của mình hình như hơi quá, có chút xấu hổ, lại hơi chột dạ, sờ sờ khuyên tai trên vành tai mình, qua loa cho qua chuyện: “Bị chuột rút.” Bạc Cảnh Hành: “Ngươi ngồi yên ở đây mà cũng bị chuột rút được à???” (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận