Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 4567

Chương 4567: Người của Ám Bảo thật sự là từ trên xuống dưới đều cùng một giuộc
“Đặc biệt là Mạc Tây kia, hận không thể ở lì tại chỗ chúng ta luôn.”
“Còn Mạc Đông kia nữa, không có việc gì làm liền chạy đến chỗ ta nghe ngóng xem khi nào ngươi tới, hôm nay đã ăn chưa, buổi tối ngủ có ngon không.”
“Xì, lão đại, ngươi nói xem tên tiểu tử đó sẽ không thầm mến ngươi đấy chứ?” Đới Duy vẻ mặt im lặng: “Hắn ngay cả chân tường của boss mình cũng muốn đào sao? Trâu bò thật.”
Vị chủ nhân đứng sau Ám Bảo kia thế mà có thể khoan nhượng cho Mạc Đông nhảy nhót ngay dưới mí mắt mình, cũng là người gan lớn đấy. Kiều Niệm không còn gì để nói, đi đến tủ lạnh lấy một chai nước rồi đi ra: “Ai nói với ngươi thế.”
Đới Duy cạn lời nói: “Chẳng lẽ không phải sao? Tên tiểu tử đó mỗi ngày lái xe 20 cây số chạy đến đây ăn chực, mỗi lần ăn cơm đều nhất định nhắc tới ngươi.”
“Hắn còn thích tìm ta dò hỏi dấu vết những chuyện trước kia của ngươi, mỗi lần ta vừa nhắc tới chuyện ngươi từng dẫn bọn ta sáng lập Hồng Minh ở khu phi pháp, hai mắt hắn liền sáng rực lên! Đây rõ ràng là thầm mến ngươi còn gì.”
Kiều Niệm ngồi trên ghế sô pha, bật lon Coca-Cola, hai chân gác lên, dáng vẻ rất tùy tiện cà lơ phất phơ cầm lon Coca đá lạnh, không nhanh không chậm nói: “Ngươi không nghĩ tới chuyện hắn thầm mến ngươi à.”
“Hả?”
Đới Duy, một gã hán tử cao lớn thô kệch, bị câu nói này làm cho ngớ người. “Hắn? Thầm mến ta?”
Hắn đứng ở ngoài đại bản doanh, chỉ vào mũi mình, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, không phải vì kinh sợ, mà là trong sự kinh sợ còn mang theo chút buồn nôn. Ngọa Tào? Kiều Niệm nhấp một ngụm Coca-Cola, mới không nhanh không chậm nói nốt câu: “Thầm mến năng lực kể chuyện xưa của ngươi ấy.”
Vậy thì còn tốt... Đới Duy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Lão đại, ngươi nói một lần cho hết luôn được không. Ta thử tưởng tượng cảnh hai gã đàn ông lực lưỡng yêu đương, dựa vào, thật đáng sợ.”
Kiều Niệm hơi ngả người ra sau, khuỷu tay gác lên thành ghế sô pha, rất thờ ơ: “Cho nên ta mới bảo ngươi bớt khoác lác ở bên ngoài lại.”
Hai người đang nói chuyện. Diệp Vọng Xuyên đi ra. Nhìn thấy nữ sinh trong phòng khách đang gọi điện thoại, liền nhìn thấu ngay: “Điện thoại của Đới Duy à?”
Kiều Niệm trợn mắt liếc hắn một cái, dùng khẩu hình nói: Ngươi có mắt nhìn xuyên tường hả? Diệp Vọng Xuyên nhếch miệng cười, đi tới, tiện tay nhặt lon Coca đá lạnh nàng để trên bàn lên, rồi lại đi rót cho nàng một cốc nước ấm mang đến. Kiều Niệm nghiêng mắt nhìn thấy hành động thân mật của hắn, liền nói với Đới Duy ở đầu bên kia điện thoại: “Ta không nói chuyện với ngươi nữa.”
“Khoan đã, lão đại, chúng ta còn chưa vào chuyện chính, ta còn chưa nói cho ngươi chuyện Nhiếp Thanh Như sắp tới F Châu...” Đới Duy vẫn còn đang buồn bực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận