Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 4528

Chương 4528: Niệm tỷ Tạ Lễ
Bọn họ rời đi. Kiều Niệm đi thu dọn ly chén trên bàn, tiện thể đi ngang qua người nào đó thì dừng lại: “Ngươi thật sự không về nhà ăn cơm à?” Diệp Vọng Xuyên tự nhiên nhận lấy ly chén từ tay nàng: “Để ta.” Sau đó Diệp Vọng Xuyên đẩy nàng đi nghỉ ngơi, vừa nói: “Có người ngoài ở đây, hôm khác hẳn về.” “Ừm.” Kiều Niệm nheo mắt, nhìn hắn xoay người nhặt ly chén rỗng trên bàn trà, bèn đi vòng ra sau lưng, giành lấy việc từ tay hắn: “Thôi được rồi, để ta. Ngươi là thương binh, vẫn nên qua một bên nghỉ ngơi đi.” Diệp Vọng Xuyên thấy chén trà trong tay mình bị giật mất, sững sờ một giây, sau đó cặp lông mày rậm như mực dường như được phủ một tầng màu sắc mềm mại, tựa như mực loang trên tranh thuỷ mặc. Lần này hắn không giành với Kiều Niệm, chỉ ngoan ngoãn đứng sang một bên nhìn cô gái tất bật mang ly nước khách tới nhà đã dùng vào trong bếp. Diệp Vọng Xuyên dựa vào cạnh cửa phòng bếp nói: “Ngươi cứ đặt vào bồn rửa là được, đợi dì giúp việc tới rồi rửa sau.” “OK.” Kiều Niệm không nhất quyết phải rửa. Bởi vì nàng vốn không giỏi làm việc nhà. Đợi sau khi thu dọn xong hết ly chén Diệp Lam bọn họ đã dùng. Kiều Niệm mới mở vòi nước rửa tay, lau khô nước, nhìn người vẫn còn đang dựa cạnh cửa chờ nàng: “Có chuyện gì?” Nàng ném khăn giấy đã lau khô nước vào thùng rác, vẩy vẩy tay, nhíu mày, đôi mắt dài hẹp đen láy sâu thẳm: “Ngươi nghĩ thông suốt rồi à? Muốn ta giúp ngươi bôi thuốc?” “Khụ.” Diệp Vọng Xuyên vội ho một tiếng, nhớ tới cảnh tượng Kiều Niệm giúp hắn bôi thuốc hôm qua, vành tai hiếm khi nóng lên, nghiêng người nhường đường. “Mạc Tây nói với ta, chuyện ở F Châu... Cần ta giúp không?” Kiều Niệm theo bản năng muốn đưa tay kéo vành mũ lưỡi trai, nhưng khi giơ tay lên mới phát hiện mình vốn không đội mũ, liền hạ tay xuống. Rất tùy tiện, bất cần đi ra ngoài. “Người nàng ta khiêu khích là ta, không phải ngươi.” “...” Không đợi Diệp Vọng Xuyên nói gì thêm, Kiều Niệm nói cực nhanh: “Với lại, đây là ân oán giữa ta và nàng ta, ta đã kéo dài quá lâu rồi, sớm nên giải quyết.” Diệp Vọng Xuyên nghe ra ý nàng không muốn mình nhúng tay, nên không đứng trên lập trường cái gọi là “vì tốt cho nàng” mà ép buộc phải xen vào. Chỉ nói: “Bất kể lúc nào, ta đều mãi mãi đứng về phía ngươi. Không chỉ có ta, mà cả Giang Lão, bác Giang và Giang Ly, bọn họ đều ủng hộ ngươi vô điều kiện.” “Cho nên ngươi đừng để những lời nàng ta nói ảnh hưởng đến tâm trạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận