Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1372

Chương 1372 ~ 1373: Người hay khóc lóc mới là kẻ ghê gớm
Tại một khu nhà giàu đắt đỏ ở Kinh Thị.
Một biệt thự bốn tầng bề thế lại hùng vĩ đứng sừng sững ở tận cùng bên trong khu nhà giàu. Bên ngoài biệt thự sơn màu trắng, mang phong cách châu Âu, nhìn từ ngoài vào vô cùng sang trọng.
Chu Bằng Đạt bôn ba bên ngoài cả ngày, vừa mới về đến nhà.
Hắn cởi áo khoác trên người, đưa cho người hầu đang đón sẵn và giúp hắn cầm dép lê, đoạn nới lỏng cà vạt rồi đi vào trong, vừa đi vừa hỏi: "Lúc ta vừa về, thấy có chiếc xe vừa đúng lúc lái từ trong nhà ra, ai đến nhà vậy?"
Chu Phu Nhân dáng vẻ tâm sự trĩu nặng, tay cầm di động, không biết đang nghĩ ngợi gì, cũng chẳng hề chú ý Chu Bằng Đạt đã về.
Chu Bằng Đạt thấy sắc mặt nàng không ổn, trong lòng mơ hồ có chút bất an, trực giác mách bảo hắn, đã xảy ra chuyện gì đó.
Hắn chẳng buồn nới cà vạt, sải bước dài đến trước mặt vợ, giọng trầm xuống, uy nghiêm hỏi nàng: "Ai đến nhà thăm hỏi? Bạn bè của ngươi à?"
"Ta..."
Chu Phu Nhân tuổi gần năm mươi, nhưng giữ gìn nhan sắc rất tốt, ngũ quan gương mặt trông rất dịu dàng, vừa nhìn là biết kiểu người không có chủ kiến.
Sự thật cũng là như vậy.
Trong cuộc sống thường ngày, nàng gần như răm rắp nghe theo lời trượng phu, chưa bao giờ cãi lại. Với tính cách ôn lương cung kiệm, Chu Phu Nhân quả thực là hình mẫu người vợ lý tưởng trong mơ của mọi nam nhân.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" Chu Bằng Đạt thấy nàng có vẻ mất hồn, mắt cũng không dám nhìn thẳng vào mình, càng thêm bất an: "Có phải ngươi có chuyện gì giấu ta không?"
Hốc mắt Chu Phu Nhân đã đỏ hoe.
Chu Bằng Đạt nhìn bộ dạng này của nàng, dù sao cũng là vợ chồng mấy chục năm, lại thêm có một đứa con trai, nói không có tình cảm chắc chắn là giả.
Hắn không nỡ để lão thê của mình khóc nữa, đưa tay khoác lên vai Chu Phu Nhân, ngữ khí hòa hoãn hơn trước rất nhiều: "Thôi được rồi, đừng khóc nữa, ta không có ý giận cá chém thớt với ngươi, chỉ là mấy ngày nay tâm trạng ta không tốt, ngươi đừng nghĩ nhiều."
Chu Nguyên Hạo còn đang bị nhốt bên trong trại tạm giam.
Hắn chạy vạy khắp nơi cũng không cứu được người ra, trong lòng sao có thể không phiền muộn?
Chu Bằng Đạt lại vỗ vỗ vai nàng, an ủi: "Ta biết ngươi vì chuyện của Hạo Nhi mà mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, nhưng cũng đừng quá lo lắng, vẫn phải giữ gìn sức khỏe. Chuyện của Hạo Nhi, ta đang tìm cách giải quyết."
Chu Phu Nhân nghe hắn nói vậy, trong lòng càng thêm áy náy, nàng ngẩng đầu, hồi lâu sau mới yếu ớt lí nhí: "Ta... ta đã tìm người tông Kiều Niệm."
Chu Bằng Đạt giây trước còn đặt tay lên vai nàng, kiềm chế tính tình, nhẹ giọng an ủi.
Nghe được lời này của Chu Phu Nhân, hắn nhất thời hoài nghi tai mình nghe lầm, rụt tay về, đột nhiên cao giọng: "Ngươi nói cái gì?!"
Chu Phu Nhân bị giật nảy mình, lại lúng túng mở miệng: "Ta... ta vừa nghĩ đến Hạo Nhi vì con bé đó mà giờ vẫn còn bị nhốt trong trại tạm giam chịu khổ, tim ta đau như dao cắt, ta thực sự không cam lòng, nên ta liền..."
"Ngươi tìm người tông Kiều Niệm?!" Chu Bằng Đạt gần như bị nàng chọc tức chết, mặt tái đi, chỉ thẳng vào mũi nàng, đầu ngón tay run rẩy: "Đầu óc ngươi có vấn đề à! Chuyện lớn như vậy, tại sao không bàn với ta một tiếng?"
Hốc mắt Chu Phu Nhân lại đỏ lên, cúi đầu lau nước mắt, khóc sướt mướt: "Con trai chúng ta bị giam ở trại tạm giữ gần một tuần rồi, nó từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ thế này, ta thực sự tức quá, nên mới..."
Chu Bằng Đạt sắp bó tay: "Đó là tại nó ngu xuẩn, không có đầu óc, bị người ta lợi dụng như công cụ! Nó mà lanh lợi một chút thì đã không bị người ta xỏ mũi dắt đi như kẻ ngốc!"
"Ta đã nói với ngươi từ trước rồi, chuyện này Kiều Niệm không phải chủ mưu. Nó ra nông nỗi này, một phần là do chính nó ngu xuẩn, phần còn lại là do Giang Tiêm Nhu! Nếu không phải Giang Tiêm Nhu xúi giục, nó có làm ra chuyện tìm người trộm tranh U cuộn không? Chu Nguyên Hạo rơi vào bước đường này, nói trắng ra là, chẳng phải đều vì đàn bà hay sao!"
"Nhưng Hạo Nhi trước kia dù có quậy phá thế nào cũng chưa từng gây ra chuyện gì, vừa dính tới con bé đó liền... xảy ra chuyện thế này."
"Đó là vì nó muốn lấy lòng Giang Tiêm Nhu! Liên quan gì đến Kiều Niệm cơ chứ!" Chu Bằng Đạt bị những lời nói vô lý của vợ làm cho tức điên.
Chu Phu Nhân bề ngoài không dám cãi lại, nhưng trong lòng lại thầm khinh bỉ.
Hôm qua nàng có gọi điện cho Giang Tiêm Nhu. Trong điện thoại, Giang Tiêm Nhu không ngừng an ủi nàng, nói thẳng là mình không hề biết việc Chu Nguyên Hạo tìm người trộm tranh U cuộn, còn nói nếu biết Chu Nguyên Hạo hành động nông nổi như vậy, lúc đó nhất định đã ngăn cản...
Thái độ giải thích của Giang Tiêm Nhu trong điện thoại với nàng cực kỳ thành khẩn.
Chu Phu Nhân không cho rằng chuyện này liên quan trực tiếp đến Giang Tiêm Nhu, nói cho cùng, vẫn là tại cô nữ sinh từ Nhiêu Thành kia.
"Ngươi có thái độ gì thế, ngươi còn cảm thấy mình làm rất đúng à?"
Chu Bằng Đạt thấy nàng vẫn không phục còn bĩu môi, tức đến nghẹn thở, hai mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất đi.
Nhưng chuyện đã lỡ rồi, hắn cũng chẳng buồn trách cứ ai nữa, đầu ngón tay run rẩy, nói với Chu Phu Nhân vẫn đang sụt sùi: "Ngươi có biết tiệc sinh nhật trưa nay của Diệp Lam đã phải hủy bỏ không? Cả nhà Diệp Gia, kể cả họ hàng xa gần, đều đã kéo đến Bệnh viện số 1 Thành phố rồi."
Không chỉ Diệp Gia.
Theo hắn biết, còn có mấy gia tộc khác nữa.
Chu Bằng Đạt hít sâu một hơi, biết rằng vợ con mình phen này đã chọc thủng trời Kinh Thị, sắc mặt hắn sầm lại, nói tiếp: "Lúc trên đường về ta còn đang tự hỏi đã xảy ra chuyện gì, ai ngờ vừa về tới nhà, ngươi liền báo cho ta biết ngươi đã tìm người tông Kiều Niệm. Ngươi, ngươi đúng thật là, cưới vợ không hiền, hại người hại mình!"
Chu Phu Nhân cả đời sống an phận thủ thường, người ta khen nhiều nhất chính là sự dịu dàng hiền thục của nàng. Đột nhiên bị chồng mắng là không hiền, nàng tủi thân đến rơi nước mắt, ấm ức lau đi, giọng lí nhí như muỗi kêu, tự biện hộ: "Ta... ta chỉ là xót Hạo Nhi, con nhỏ nhà quê từ Nhiêu Thành đến đó, dựa vào cái gì mà khiến Hạo Nhi phải ngồi tù chứ?"
"Ta tức quá nên mới muốn dạy cho nó một bài học... Hạo Nhi bị nhốt trong trại tạm giữ cả tuần không được gặp mặt ai, còn nó thì nhởn nhơ tự tại bên ngoài, ta thực sự nuốt không trôi cục tức này..."
"Thế nên ngươi muốn kéo cả Chu Gia cùng ngươi xuống bùn luôn à!"
Chu Bằng Đạt trợn trắng mắt, trời đất trước mắt quay cuồng, vội vịn vào chiếc bàn bên cạnh mới gắng gượng đứng vững, không bị vợ làm cho tức ngất đi: "Ngươi có biết Diệp thiếu có một cô bạn gái không? Có biết cái người mà ngươi gọi là chưa thấy qua sự đời Kiều Niệm chính là cô bạn gái trong truyền thuyết của Diệp thiếu không hả? Ngươi xem thái độ coi trọng của Diệp Gia kìa, e rằng Diệp Lão cũng đã chấp nhận người cháu dâu này rồi! Ngươi lại gây ra chuyện động trời như vậy... Ngươi không muốn sống nữa hả? Hay là ngươi thấy nhà chúng ta đợt này chưa đủ xui xẻo nên muốn thêm dầu vào lửa?"
Lời nói của Chu Bằng Đạt khiến Chu Phu Nhân sợ đến nỗi ngừng khóc, nàng lau nước mắt, có phần kinh ngạc hỏi: "Không nghiêm trọng đến thế chứ?"
"Ta nói mà ngươi không hiểu sao!" Mặt Chu Bằng Đạt tức đến xanh mét, phải vịn vào thành bàn mới đứng vững, cố nén giận, nhìn vợ mình nghiêm giọng hỏi: "Ngươi suốt ngày quanh quẩn trong nhà, chẳng quen biết ai bên ngoài, làm sao tìm được người gây ra chuyện này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận