Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1375

Chương 1375: Chu Gia xong.
Chu Bằng Đạt trơ mắt nhìn đối phương nghênh ngang rời đi, chỉ để lại cho mình một bóng lưng ngông cuồng đến cực điểm, ngón tay không ngừng run rẩy.
Sau khi bọn họ rời đi.
Người hầu mới dám đi ra, cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn: “Tiên sinh, phu nhân ngất đi rồi, chúng ta có muốn báo cảnh sát không...”
“Báo cảnh sát?” Chu Bằng Đạt nghe người hầu nói báo cảnh sát, bật cười, đó là kiểu tự giễu trong cơn sợ hãi tột độ, hắn cố nhếch mép nhưng không được, rồi chán nản từ bỏ, trong ánh mắt chỉ còn vẻ mất hết tinh thần và suy bại: “Báo cảnh sát cái gì? Đối phương chỉ mong chúng ta báo cảnh sát thôi.”
Bọn hắn không báo cảnh sát, chuyện này còn có thể giải quyết riêng tư.
Nếu như báo cảnh sát, đưa sự việc ra ánh sáng, kết cục của Chu Gia sẽ chỉ thảm hại hơn!
Diệp Vọng Xuyên không cần nói đến chuyện một tay che trời ở Kinh Thị, việc giết chết một cái Chu Gia, tuyệt đối là dư sức.
Huống chi người đàn ông kia nổi danh mặt từ tâm ngoan, nếu không thì bao nhiêu năm qua, tại sao ở Kinh Thị không ai dám trêu chọc Diệp Vọng Xuyên!
Bởi vì không thể trêu vào!
Mọi người thà chọc vào Diệp Lão, chứ ở Kinh Thị cũng không ai dám trêu chọc vị này tuổi còn trẻ, người đàn ông tay nắm Hoa Hạ Cửu Sở!
Người hầu không biết phải làm sao, đứng tại chỗ, nàng còn không biết Chu Gia sắp xong đời rồi.
Chu Bằng Đạt không cam tâm cứ thế ngồi chờ chết, cắn răng, đứng bật dậy: “Ta đi gọi điện thoại cho Giang Gia!”
Chuyện này nói cho cùng là vì Giang Tiêm Nhu, Kiều Niệm là người của Giang gia, nếu Giang Gia có thể ra mặt tìm Kiều Niệm, nhà bọn hắn có lẽ còn có một tia hy vọng sống sót.
Hiện tại hắn chỉ có thể trông cậy vào Giang Gia.
*
Sự sụp đổ của Chu Gia còn nhanh hơn trong tưởng tượng.
Chưa đến giữa trưa, các thế lực khắp Kinh Thị đều nghe nói Chu Gia đã gây chuyện, Chu Bằng Đạt chân trước vừa gọi điện thoại xong cho Giang Tông Nam, chân sau liền bị người gọi về, nói là trên thương trường đã xảy ra chuyện.
Chu Gia loạn thành một mớ hỗn độn.
Sau khi Chu Phu Nhân ngất đi, người hầu lấy khăn lông ướt đắp lên trán cho nàng, lại bấm huyệt nhân trung, mất trọn hơn hai tiếng đồng hồ.
Nàng mới từ từ tỉnh lại.
Chu Phu Nhân vừa tỉnh lại liền phát hiện trong nhà chỉ còn một mình nàng, vội vàng hỏi người hầu Chu Bằng Đạt đi đâu rồi. Người hầu kể lại chuyện xảy ra sau khi nàng ngất đi, Chu Phu Nhân trợn trắng mắt, tối sầm mặt mày, suýt nữa lại ngất đi lần nữa.
Cũng may người hầu tay mắt lanh lẹ bấm huyệt nhân trung cho nàng, móng tay sắc bén bấm ra một vết tím bầm trên môi nàng, cuối cùng nàng cũng gắng gượng qua được cơn choáng đó, không ngã vật xuống lần nữa.
Trải qua chuyện vừa rồi, nàng cũng biết sợ hãi, khuôn mặt được bảo dưỡng rất tốt giờ phút này trắng bệch như tờ giấy, vội bảo người hầu đưa điện thoại tới.
Chu Phu Nhân không lo được nhiều như vậy, vội tìm cách gọi điện thoại cho Giang Tiêm Nhu.
*
Bên ngoài khuôn viên Thanh Đại.
Đường Uyển Như cùng Giang Tiêm Nhu vừa mới làm xong thủ tục bảo lưu kết quả học tập.
Hai mẹ con trên đường đi đều im lặng, sắc mặt ai cũng không dễ nhìn, đặc biệt là Giang Tiêm Nhu, dưới mắt là quầng thâm xanh, ánh mắt hung ác nham hiểm, sắc mặt rất tệ.
Có thể thấy cả tuần nay nàng đều không ngủ ngon giấc.
Cả người đã mất đi vẻ cao ngạo ngang ngược trước đó, trên khuôn mặt xinh đẹp hiếm thấy lộ ra nét âm trầm, có chút chật vật và suy sụp.
Tài xế đã đợi sẵn hai người ở bên ngoài.
Đường Uyển Như đi trước mở cửa xe, nói với Giang Tiêm Nhu nãy giờ vẫn im lặng: “Đi thôi, lên xe trước đã. Chúng ta về rồi nói sau.”
Giang Tiêm Nhu nhếch môi, vừa định xoay người lên xe.
Điện thoại di động của nàng đột nhiên vang lên.
Động tác của Giang Tiêm Nhu hơi dừng lại, ánh mắt có chút thiếu kiên nhẫn, nàng đưa di động lên áp vào tai: “Alo?”
Ánh mắt nàng lơ đãng, thậm chí có chút mất kiên nhẫn, nhưng giọng nói chuyện với đối phương lại nghe rất tự nhiên phóng khoáng, vô cùng lễ phép.
Bạn cần đăng nhập để bình luận