Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 241

Chương 241: Quà sinh nhật thịnh hành trong giới đại lão
Tổng giám đốc tập đoàn Thuận Phong.
Sao có thể không lợi hại cho được!
“A.” Thẩm Thanh Thanh nửa hiểu nửa không gật đầu, lại nhỏ giọng nói thầm với hắn: “Vậy “bằng hữu” này của Niệm tỷ có lợi hại bằng những người Kiều Sân mời tới không?” Nàng chủ yếu muốn ‘đánh mặt’ Từ Tự.
Từ Tự đó quá đáng ghét.
“Cái này... Nói sao đây... Cũng không kém bao nhiêu đâu.” Lương Bác Văn cũng không biết giải thích với nàng thế nào: “Bạn bè của Niệm tỷ rất lợi hại, nhưng Kiều Sân mời nhiều người. Nếu tính về số lượng thì Kiều Sân vẫn chiếm ưu thế hơn.” Nhà họ Kiều chủ yếu mời tới Đường Vi, còn có cả Tư Đế Văn nữa, nếu không thì thật khó nói.
“Ừm.” Thẩm Thanh Thanh lúc này mới tạm thời yên lòng.
Hai người nói chuyện rất nhỏ, gần như chỉ có chính họ nghe thấy.
Kiều Niệm và những người khác không nghe thấy bọn họ đang nói gì, chỉ thấy hai người họ ghé sát vào nhau, ‘châu đầu ghé tai’ thì thầm.
“Ừm, tất cả đều là bạn học ta.” “Đều là những đứa trẻ tốt.”
Viên Vĩnh Cầm vốn có thiện cảm với những người bên cạnh Kiều Niệm, bà nhếch môi cười, đưa chiếc túi trong tay tới: “Đúng rồi, sinh nhật ngươi ta cũng không biết mua gì tặng ngươi, nên mua tạm cái này, ngươi nhận lấy đi, về cầm dùng cho tốt.”
“Cái gì vậy ạ?” Đuôi mắt Kiều Niệm lộ rõ vẻ nghi hoặc, không biết Viên Vĩnh Cầm mua gì cho mình.
Viên Vĩnh Cầm cười nhẹ nhàng, cổ vũ nàng: “Chỉ là món đồ chơi nhỏ thôi, hay là ngươi mở ra xem thử đi.”
Nàng đã nói vậy, Kiều Niệm cũng không phải kiểu người ‘bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi mà từ chối’, nàng lấy đồ vật bên trong từ chiếc túi giấy seven ra.
Đó là một chiếc túi da bò.
Túi lồng trong túi?
Kiều Niệm hơi nhíu mày.
Thẩm Thanh Thanh, Trần Viễn và những người khác cũng xúm lại, đều tò mò xem vị "bằng hữu" trạc tuổi dì của bọn họ này tặng quà gì cho Niệm tỷ.
Theo những ngón tay trắng nõn của Kiều Niệm mở chiếc túi da bò ra.
Từ bên trong rơi ra ba cái 'bất động sản bản'.
Biểu cảm của bọn họ dần dần cứng lại.
Trời đất ơi...... Chẳng lẽ do bọn họ ở trường học đọc sách nhiều quá, nên bây giờ quà sinh nhật không còn thịnh hành bánh ngọt, tặng hoa, tặng túi xách, mà đổi thành thịnh hành tặng nhà rồi sao?!
Viên Vĩnh Cầm lại cảm thấy việc mình tặng nhà chẳng có gì to tát, cười nói: “Ta biết ngươi tiêu tiền không tiếc tay, cũng không đam mê mua sắm gì, chỉ biết gửi tiền vào ngân hàng, cũng chẳng thấy ngươi đầu tư gì cả. Ngươi khó khăn lắm mới đón sinh nhật một lần, lúc đầu ta không biết nên tặng ngươi quà gì, hôm đó Tô Ma nhắc ta là Kinh Thị vừa mở bán một tòa nhà mới, ở ngay bên đường Trường An Nhai, thế là ta mua luôn cho ngươi ba căn......”
“Ồ.” Kiều Niệm thấy lại là nhà, đã không còn kinh ngạc nữa.
Viên Vĩnh Cầm vốn thích tặng nhà cho nàng, Tết cũng tặng, lễ lạt cũng tặng, có khi đến dịp Song Thập Nhất bà cũng muốn mua cho nàng một căn, vì vậy khi nàng nhìn thấy 'bất động sản bản' trong túi da bò, ngoài việc lông mi ('tiệp vũ') khẽ chớp một cái, thì gần như không có phản ứng gì nhiều, cứ thế nhét 'bất động sản bản' về vào túi, tuỳ tiện xách trên tay nói: “Viên Di, ngươi đã mua cho ta rất nhiều nhà rồi, không cần mua thêm cho ta nữa đâu......”
“Ta lại thích mua cho ngươi.” Viên Vĩnh Cầm cười nhẹ một tiếng, rất dịu dàng vỗ vai nàng: “Niệm Niệm, ngươi bây giờ còn trẻ, không hiểu đâu, dù sao ta mua những thứ này để sẵn đó cho ngươi, đợi khi nào ngươi muốn ở hay muốn bán đều được.”
Kiều Niệm hoàn toàn hết cách với nàng.
Chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.
Hai người họ, một người tặng rất tuỳ ý, một người nhận cũng rất tuỳ ý.
Chỉ có đám người lớp A là tròng mắt sắp trợn cả ra ngoài.
Kinh Thị!!!!!
Trường An Nhai!!!!!
Ba căn nhà!!!!
Lương Bác Văn hít sâu một hơi, gương mặt đẹp trai lần này thật sự bị doạ sợ rồi.
Ánh mắt hắn nhìn Viên Vĩnh Cầm và Kiều Niệm cũng thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận