Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1319

Chương 1319: Niệm tỷ gửi đi một toa thuốc.
Kiều Niệm cũng không thèm để ý, chỉ là khóe mắt liếc qua dường như nhìn thấy một thân ảnh hơi quen mắt.
Nữ sinh mặc váy liền áo hiệu Hương gia, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác nhỏ, nhìn không ra chút nào dáng vẻ gia cảnh bần hàn lúc vừa khai giảng.
Nàng chỉ nhìn thoáng qua rồi thu tầm mắt lại, cũng không để ý lắm sự thay đổi trên trang phục của đối phương, chỉ là có chút kỳ quái.
Học sinh khoa Trung y cũng sẽ giúp khoa khác khuân đồ sao?
Nàng cũng chỉ suy nghĩ một chút, bước chân không vì vậy mà dừng lại, quả quyết đi ra khỏi phòng làm việc, một tay nhanh chóng soạn tin nhắn, gửi một toa thuốc ra ngoài.
*
Châu Âu.
Bên trong một viện nghiên cứu y học nào đó.
Một lão đầu râu bạc đang đổ chất lỏng từ một ống nghiệm hóa học vào trong vật chứa, chất lỏng màu xanh lam vừa tiếp xúc với bột phấn trong vật chứa lập tức sinh ra phản ứng hóa học, bốc lên một làn khói trắng.
"A hèm." Khói trắng bay tới trên mặt lão đầu, lão đầu liền ho lớn tiếng, một khuôn mặt đầy nếp nhăn lập tức sưng vù thành một cái đầu heo lớn.
Hắn vừa che miệng ho khan, vừa chạy sang bên cạnh: "Mau tới đây!"
"Viện trưởng!"
Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh lập tức phá cửa xông vào, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng thí nghiệm, hắn dường như đã quen với việc này, thuần thục đeo găng tay vào, đổ thuốc thử trong vật chứa vào thùng xử lý nước thải, rồi không hề dừng lại mà mở hệ thống thông gió trong phòng thí nghiệm, hút không khí chứa độc tố ra ngoài, đổi thành không khí trong lành.
Làm xong tất cả những việc này, hắn tháo khẩu trang và găng tay của mình ra, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn lão đầu đang đứng ở góc tường với bộ dạng thảm thương không nỡ nhìn, dùng tiếng Y không được lưu loát lắm nói: "Viện trưởng, sao ngài lại không đeo kính bảo hộ?"
Lão đầu mang bộ dạng thê thảm, không nói lời nào.
Người đàn ông tóc vàng mắt xanh nhìn phản ứng này của hắn, lại bất đắc dĩ nói: "Ta đã nói với ngài rất nhiều lần rồi, trước khi làm thí nghiệm nhất định phải nhớ đeo kính bảo hộ và găng tay, để phòng ngừa bất trắc."
"Ta làm sao biết thuốc thử kia cần phải cho thiếu đi một chút." Lão đầu tóc bạc bị đồ đệ của mình nói, hắn vô cùng lẽ thẳng khí hùng phản bác: "Ta chỉ nhẹ nhàng nhỏ 10cc xuống, nó liền nổ tung..." Đồ đệ của hắn nhìn hắn đang mang một khuôn mặt đầu heo, không lấy làm hổ thẹn ngược lại còn lấy làm vinh quang, vậy mà không thể phản bác được.
Hắn hiểu rõ tính cách của lão sư mình, dứt khoát chuyển chủ đề: "Đúng rồi, viện trưởng, Giáo sư Tạp La Tư Tạp tìm ngài, còn mang theo đồ đệ của mình, nói muốn thỉnh giáo ngài."
Lão đầu không thèm để tâm, lại quay về trước bàn thí nghiệm, tiện tay vung tay lên, cũng không ngẩng đầu: "Không rảnh, không gặp."
Người đàn ông tóc vàng mắt xanh không còn gì để nói: ......
Đại sư Tạp La Tư Tạp dù sao cũng là một thành viên của hiệp hội y học, lại là một trong những hội trưởng danh dự, có tiếng tăm trong giới y học.
Người ta tìm tới tận cửa muốn gặp, viện trưởng của bọn họ nói không gặp là không gặp.
Nhưng mà...... người đàn ông tóc vàng mắt xanh cũng không nghĩ quá nhiều, hiệp hội y học cố nhiên là lợi hại đấy, nhưng nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Viện nghiên cứu dược phẩm của bọn họ còn lợi hại hơn hiệp hội y học nhiều.
Hiệp hội Y học Quốc tế nói cho dễ nghe thì là một tổ chức lớn, không giống kiểu tiểu đả tiểu nháo của bọn họ, nhưng nói thẳng ra, những chuyên gia trong lĩnh vực này chỉ đơn giản là treo cái tên ở hiệp hội mà thôi.
Đâu giống như viện nghiên cứu của bọn họ, những đại lão y học hàng đầu thực sự đang làm nghiên cứu ở chỗ bọn họ.
Viện nghiên cứu dược phẩm của bọn họ nắm giữ những thành quả y học đỉnh cao nhất trên thế giới, thực lực và mạng lưới quan hệ căn bản không phải thứ mà hiệp hội y học có thể so bì.
Bất kỳ người nào trong viện nghiên cứu của bọn họ đi ra ngoài, ai mà chẳng phải là nhân vật cấp đại sư tiếng tăm lừng lẫy.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận