Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 3813

Chương 3813 Niệm tỷ: Địch Tây Thành ở đâu?
Cửa sổ trời trên mui xe Jeep được mở ra, một gã đàn ông xăm trổ ngậm điếu thuốc đứng trên đó nhìn xuống bọn họ.
“Sun mời các ngươi đến Hồng Minh chơi đùa.”
Phách lối, cuồng vọng!
Phong cách làm việc trước sau như một của Hồng Minh!
Gã đầu trọc dù sao cũng xuất thân từ tổ chức K, đã từng trải không ít sóng gió.
Lần này xem như lần đầu hắn đối đầu với Hồng Minh, lúc này không chỉ bị người ta dùng đèn pha cường độ mạnh chiếu thẳng vào mắt, mà còn rõ ràng muốn “cưỡng ép mời” bọn họ đi làm khách.
Hắn thầm chửi một tiếng, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị giơ súng lên nhắm vào thái dương của gã đàn ông đang đứng trên mui xe: “Bảo Sun của các ngươi ra đây nói chuyện với ta!”
Gã xăm trổ một tay kẹp mẩu thuốc lá, đôi mắt như chim ưng gắt gao nhìn hắn, rõ ràng không hề để khẩu súng hắn đang giơ vào mắt.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Hắn ném mẩu thuốc lá xuống đất, cuối cùng cười nhạo một tiếng, nhảy từ trên xe xuống, mũi chân giẫm lên mẩu tàn thuốc còn đang bốc khói đỏ tươi trên mặt đất.
Hai tay đút túi đi đến trước mặt mọi người, rõ ràng chỉ có một người, nhưng lại toát ra khí thế vạn người không địch nổi, đủ để trấn nhiếp tất cả.
“Ngươi cho rằng các ngươi còn đủ tư cách ra điều kiện với ta?”
“Dựa vào!”
Gã đầu trọc nhổ nước bọt, ánh mắt hung ác, vừa định làm theo lời mình nói, liều mạng thử xem sao.
Đột nhiên.
Vô số chấm đỏ của tia laser hồng ngoại nhắm thẳng vào các vị trí chí mạng như đầu, ngực của tất cả bọn họ.
Biến cố này xảy đến quá đột ngột.
Nhưng cũng không quá bất ngờ.
Gã đầu trọc toàn thân cứng đờ như đá, vẻ mặt từ hung ác ngang ngược ban đầu biến thành e dè kiêng kị: “Sun đâu?”
Gã xăm trổ hất cằm, ra hiệu cho hắn quay đầu lại: “Không thấy pháo hiệu lúc nãy à? Nàng ở phía sau ngươi.”
Gã đầu trọc chỉ thấy có người trên sân thượng, chứ không biết người đứng trên đó là Kiều Niệm.
Hắn đột nhiên quay đầu lại. Lúc này mới chú ý thấy ở đầu kia quảng trường cách đó không xa, có hai người từ trong bóng tối đi tới. Một người tuổi còn trẻ, đội mũ lưỡi trai, dưới ánh đèn không nhìn rõ mặt.
Người còn lại phong tình phóng khoáng, bộ váy da bó sát người phác họa vóc dáng kiêu hãnh của phụ nữ, đang vuốt lọn tóc quăn màu hạt dẻ của mình, cất tiếng chào hắn: “Hừm, đây không phải KT ca của chúng ta sao?”
Gã đầu trọc ở tổ chức K dù lớn dù nhỏ cũng là một đầu lĩnh, tại khu phi pháp cũng không phải kẻ vô danh tiểu tốt.
Chỉ là tên của mình bị Quan Nghiễn nói ra từ miệng nàng, luôn có cảm giác bị trêu tức.
Vẻ mặt gã đầu trọc thay đổi liên tục, rõ ràng Quan Nghiễn mới là người khiêu khích hắn, nhưng ánh mắt hắn lại cứ dán chặt vào cô gái không nói lời nào kia.
Ánh mắt đó tràn đầy e sợ.
“Sun, ta cũng chỉ là làm việc cho người khác. Mọi người đều là người ở khu phi pháp, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, ngài xem......”
Tân Cách cũng chú ý tới người mà hắn đang nói chuyện.
Nàng theo bản năng nhìn sang.
Ban đầu nàng tưởng người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp kia mới là lão đại ở đây, nhưng nhìn ý tứ của gã đầu trọc, lại là cô gái mặc áo hoodie kia mới là Sun?
Nàng không giấu được kinh ngạc, buột miệng hỏi: “Ngươi là Sun?”
Quan Nghiễn thấy bộ dạng đó của nàng thì cười nhạo một tiếng, quay đầu nói với cô gái: “Lão đại, ta đã nói mà, ngươi suốt ngày ăn mặc giản dị quá đi. Ngươi xem, người ta còn không tin ngươi là Sun kìa.”
Kiều Niệm đưa tay kéo vành nón xuống, ánh mắt hết sức mất kiên nhẫn đảo qua đám người.
Vì bị ánh sáng mạnh chiếu vào, nàng chỉ thấy một đám người đen nghịt đứng chen chúc, không thể nhìn rõ người nào ở bên trong.
Nàng cũng không nói nhảm, mí mắt hơi cụp xuống: “Địch Tây Thành ở đâu?”
Đây là câu đầu tiên nàng nói trong đêm nay.
Trong trẻo lạnh lùng, giọng nói không lớn, nhưng khí thế mười phần.
(Hết chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận