Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 6363

Chương 6363: Ngươi có thể đại biểu giới y học? Ôn Linh bỗng nhiên biến sắc, giang hai tay muốn ngăn hắn lại: “Hoàng Lão còn chưa xuất viện, cần một môi trường yên tĩnh để nghỉ ngơi.”
Người bác sĩ nam cao lớn dẫn đầu đứng thẳng tắp trước mặt Ôn Linh, khí thế đã tỏ ra vượt trội hơn người, chưa kể đến việc hắn đưa tay đẩy gọng kính không viền trên sống mũi, đôi mắt sau tròng kính vừa cao ngạo vừa bình tĩnh, dùng giọng điệu không chút gợn sóng nói: “Bác sĩ Ôn, chúng tôi không phải vì bản thân mình.”
Ngụ ý là, Ôn Linh không nên không biết điều như vậy mà cản đường không cho bọn hắn vào. Những người khác đều dùng ánh mắt khiển trách trừng mắt nhìn Ôn Linh, cứ như thể người ngang ngược vô lý là nàng, người làm sai chuyện lại còn đến tận cửa gây sự cũng là nàng vậy…
Trong lòng Ôn Linh lại dâng lên cảm giác bất lực giống như lúc bị đám phóng viên phương Tây gây khó dễ trong buổi họp báo trước đó, tựa như dù ngươi có nói gì với bọn hắn, bọn hắn cũng luôn có thể khoác lên người ngươi hình tượng kẻ tiểu nhân, luôn có thể đứng trên phương diện đạo đức để khiển trách ngươi…
Mặc dù chính bọn họ mới là những kẻ cực kỳ vô đạo đức! Cái cảm giác buồn nôn khi chính bọn hắn không làm được lại yêu cầu người khác phải tuân thủ đã khắc sâu vào lòng nàng, cùng với cảm giác buồn nôn này, Ôn Linh còn có một cảm nhận mãnh liệt khác… Cảm giác bất lực…
Nàng biết rõ đối phương sai rành rành, nhưng khi đối mặt với sự hung hăng càn quấy, đổi trắng thay đen của họ, lời giải thích của nàng lại vĩnh viễn không nhận được hồi đáp, đó là cảm giác bất lực. Biểu cảm của Ôn Linh càng lúc càng khó coi, càng lúc càng cứng ngắc, đang định cứng rắn đáp trả lại. Thì nghe thấy giọng nói quen thuộc khiến người ta an lòng vang lên từ sau lưng. “Ngươi đại biểu giới y học?”
Phách lối, không nể mặt mũi! Một câu hỏi lại rất đậm phong cách Kiều Niệm. Tất cả mọi người đều nhìn về phía nơi phát ra giọng nói. Vành mũ lưỡi trai kéo rất thấp, che khuất hơn nửa khuôn mặt trong bóng tối, chiếc áo hoodie rộng rãi và quần thể thao bó gấu khoác hờ hững trên người nàng. Nàng đang nghiêng người dựa vào tường, chân tùy ý bắt chéo, ánh mắt lộ rõ vẻ lười biếng như chưa tỉnh ngủ, buồn chán đánh giá xung quanh. Không biết đã đứng nghe ở bên cạnh bao lâu, xem trò hề này bao lâu rồi! George, bác sĩ trưởng của phòng khám bệnh Mayo, lập tức biến sắc. Ôn Linh thở phào nhẹ nhõm, như vớ được cọng cỏ cứu mạng, gọi tên cô gái: “Kiều Niệm.”
“Ừ.” Cô gái đáp lại một tiếng rất lễ phép, đứng thẳng người dậy, cúi đầu phủi hạt bụi không tồn tại trên đầu gối, rồi hờ hững đi về phía đám đông. Nàng chẳng hề khách khí đi thẳng đến trước mặt người đàn ông tóc nâu xoăn cao khoảng 1m89, đưa tay đẩy vành mũ lưỡi trai lên, để lộ ra gương mặt xinh đẹp kiệt ngạo kia, hơi nheo mắt nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận