Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 5556

Chương 5556: Phiên bản hiện thực Sói đến đấy
Quản gia ở một bên còn muốn cứu vãn: “Có lẽ... Đây là một cái bẫy của Kiều Niệm.”
Lời hắn còn chưa nói xong. Mục Kình Thiên lại nhận được cuộc điện thoại vừa gọi tới. “Mục Lão, bệnh viện cháy rồi, điểm phát cháy chưa xác định, sơ bộ phán đoán là ở bên dưới phòng bệnh của thiếu gia, chúng ta đang xử lý và thông báo về vụ cháy.”
“...”
Mục Kình Thiên mím chặt khóe môi, phảng phất như con báo săn bị kẻ khác xâm nhập địa bàn, bỗng nhiên ngước mắt nhìn về phía quản gia đang cung kính đứng bên cạnh, ngữ khí lạnh lẽo. “Đây chính là cái bẫy ngươi nói Kiều Niệm sắp đặt?”
“Chuyện này...”
Quản gia hết đường chối cãi. Việc này thật sự có khả năng là Kiều Niệm làm... Bởi vì trong kế hoạch mà hắn biết cũng không có hạng mục phóng hỏa này. Thế nhưng làm sao hắn có thể nói phía trước đều là bọn hắn làm, còn đám cháy phía sau này không liên quan gì đến bọn họ? Quản gia trong lòng rõ ràng, cho dù hắn có thể mặt dày nói ra, Mục Kình Thiên tuyệt đối sẽ không tin tưởng! Ai sẽ tin tưởng hai lần trước “Sói đến đấy” là cùng một người gây ra, còn lần thứ ba “Sói đến đấy” lại là sói thật sự đến. “Ta vừa rồi đã muốn hỏi ngươi, ngươi đi vệ sinh sao lại dùng thời gian lâu như vậy, còn nữa, vì sao bây giờ lại nhiều lần nhắm vào Kiều Niệm?” Mục Kình Thiên không che giấu sự hoài nghi đối với hắn nữa. Quản gia trong lòng căng thẳng, vội vàng che giấu đi những tâm tư hỗn loạn, giống như trước đây, thuận theo mà cung kính cúi đầu xuống giải thích. “Ta chẳng qua là cảm thấy nàng nhiều lần tìm thiếu gia gây phiền phức, nên hiềm nghi lớn nhất.”
“Vậy sao?”
Quản gia cúi đầu: “Đúng vậy.”
Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Mục Kình Thiên quét qua người hắn hồi lâu, không dễ dàng bị lừa gạt như vậy, nói khẽ: “Nhưng trước kia ngươi không phải người có tính tình thích lắm miệng.”
“...”
“Chắc chính ngươi cũng không phát hiện hôm nay mình nói quá nhiều.” Quản gia đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt tinh tường của Mục Kình Thiên rồi lại cúi xuống lần nữa, giọng nói buồn bực: “Liên quan đến thiếu gia, ta... không thể khống chế tốt bản thân.”
“Thật vậy sao?” Mục Kình Thiên không tỏ rõ ý kiến, không biết nên tin hay không tin hắn. Quản gia theo hắn mấy chục năm, trong lòng sáng như gương, phản ứng này của Mục Kình Thiên chính là không tin tưởng, tối thiểu đã bắt đầu hoài nghi hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận