Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 6198

Chương 6198: Chỉ cần Trọng Lão cảm thấy đúng
Nhưng hắn vẫn cố gắng phân tâm giữa lúc bận rộn để trả lời lão giả. “Trọng Lão cảm thấy đúng thì chúng ta liền đi làm. Ngài đã cứu con gái của ta, ta đã sớm thề sẽ dùng quãng đời còn lại để báo đáp ngài. Ngài bảo ta lên núi đao xuống biển lửa cũng không sợ!”
“Nếu như giúp một người mà cần dùng sinh mệnh của người khác để trao đổi, thì ta với đao phủ không có gì khác nhau.” Trọng Nhất Lưu nhanh chóng phủ nhận lời nói của hắn, lại hít một hơi thật sâu: “Ta thực sự cần các ngươi giúp làm một chuyện.”
Hắn đem chuyện mình cần bọn họ làm bàn giao lại một lần với người lái xe....... Trên cây cầu lớn vượt biển, hoàng hôn mờ nhạt run rẩy trong tiếng gào thét của gió biển. Chiếc xe đen như một tia chớp màu đen, động cơ gầm rú, bám chặt lấy chiếc xe trắng phía trước không buông. Ánh mắt người lái xe đen lộ vẻ tàn nhẫn, chân không ngừng nhấn ga, thân xe rung lắc dữ dội, hết lần này đến lần khác cố gắng tìm thời cơ thích hợp để ép chiếc xe trắng dừng lại trên cây cầu hẹp dài này. Chiếc xe trắng liều mạng bỏ chạy, đuôi xe lắc lư trái phải, mồ hôi lớn như hạt đậu lăn dài trên trán người lái, hai tay nắm chặt vô lăng, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, miệng không ngừng chửi rủa. “Chết tiệt! Trên xe có trẻ con, bọn hắn điên rồi sao?”
Mắt thấy xe đen sắp thành công ép dừng xe trắng, khoảng cách hai xe chỉ còn trong gang tấc, người lái xe trắng thậm chí có thể nhìn thấy gương mặt dữ tợn của kẻ lái xe đen. Ở ghế sau, một người phụ nữ xinh đẹp đang ôm một tiểu nữ hài, đôi mắt to ngây thơ của tiểu nữ hài giờ phút này đẫm lệ, níu lấy ống tay áo mụ mụ, nhỏ giọng thét lên. “Mụ mụ, ta sợ sệt ——” Tiếng khóc nỉ non của tiểu hài tựa như dao cứa vào lòng hai người, nữ nhân ôm chặt tiểu nữ hài trong ngực, một mặt nhỏ giọng trấn an cảm xúc của tiểu hài, một mặt dùng ánh mắt đầy lo lắng nhìn về phía trượng phu mình. “Không sao đâu, Hàm Hàm sẽ không sao đâu.”
“Hu hu, ba ba mụ mụ.”
Tiểu nữ hài nức nở dữ dội, nàng còn quá nhỏ, căn bản không hiểu khoảng cách giữa sự sống và cái chết gần đến mức nào, tiểu hài tử chỉ biết cảm nhận nguy hiểm theo bản năng, khóc lóc không kiêng dè. Đoạn Mục Nam vừa lái xe, vừa nghe tiếng khóc của vợ con phía sau mà lòng đau như cắt, hắn không dám phân tâm cũng không dám dừng lại. “Chết tiệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận