Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 5157

Lời hắn nói vừa lúc bị Kiều Niệm, người đang đi ngang qua khởi động làm nóng người, nghe được. Nữ sinh lắc lắc cánh tay, đi thẳng tới trước mặt hắn, nhướng đôi mắt đẹp nhìn sang đầy vẻ khiêu khích, nói: “Ngươi bơi giỏi, sao ngươi không xuống cứu người đi?” Nam nhân cao một mét tám chín lập tức mặt đỏ như gan heo, ấp úng lại không thốt ra được lời nào vì bị kích động. Dù sao dưới tiết trời thế này, lại có nhiều cá mập như vậy... Ai cũng biết xuống biển tương đương với cửu tử nhất sinh, ai lại nguyện ý dùng tính mạng đi mạo hiểm chứ? Hắn thấy mình yếu thế, không cam lòng nói một câu: “Ngươi đừng mạnh miệng, có bản lĩnh thì cứu người lên đi!” “Ừ, được.” Nữ sinh rất bình tĩnh nói với hắn: “Ta vốn định xuống dưới cứu người lên mà.” “......” Nam nhân bị chặn họng đến á khẩu không trả lời được, không cam lòng ngậm miệng lại....... Sơn Mỗ làm theo lời Kiều Niệm dặn dò, chuẩn bị xong mọi thứ. Trời đổ mưa, hắn chẳng buồn bung dù, tóc ướt sũng nhỏ nước, gương mặt đen sạm tràn đầy vẻ nôn nóng và rối bời, không phân biệt được là nước mưa hay mồ hôi. “Kiều tiểu thư, hay là ngươi đừng đi xuống, ta......” “Ngươi không muốn cứu bà của ngươi sao?” Thiếu niên mặt đầy vẻ do dự, cắn răng nói: “Ta xuống dưới!” Kiều Niệm ngăn hắn lại, thản nhiên nói: “Ngươi xuống dưới cũng không cứu được người, trừ phi ngươi muốn để bà ngươi nhìn thấy ngươi xảy ra chuyện. Nếu không thì nghe lời ta.” Sơn Mỗ như muốn cắn nát răng, nghe vậy lại nhìn nàng một cái. Nữ sinh mặc chiếc áo vải màu trắng, dáng người mảnh mai, lưng thẳng tắp đứng nghiêm nói chuyện với hắn trong cơn mưa to. Nàng ung dung không vội vã như vậy, toát ra một loại sức mạnh bễ nghễ nhân gian. Sơn Mỗ đột nhiên thở phào, bờ vai sụp xuống, mắt đỏ hoe nói với Kiều Niệm một câu: “Cảm ơn.” Hắn lúc này vô cùng may mắn vì khi đó mình đuổi theo cá heo mà đi lạc đường, vừa hay cứu được hai người. Kiều Niệm đáp lại: “Nên làm vậy.” Rồi xoay người cầm lấy sợi dây thừng trên đất, lưu loát buộc vào lưng mình, thắt nút dây thừng, phần đuôi còn cố ý chừa ra một đoạn làm thành vòng ném, không biết dùng để làm gì. Kiều Niệm lại đeo lên chiếc kính lặn mà đã cố ý bảo Sơn Mỗ chuẩn bị cho nàng, đi về phía biển cả, tại bến tàu nhìn ra xa vị trí lão nhân còn đang giãy dụa trong biển. Bình tĩnh dặn dò thiếu niên: “Khoảnh khắc ta xuống nước, ngươi lập tức đổ hết đồ trong thùng vào biển rộng.” “Được.” Sơn Mỗ ôm thùng nước, mặc kệ những người khác nói thế nào, chỉ nhìn nữ sinh, thấp giọng nói: “Nếu như thực sự không cứu được bà ta, ngươi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận