Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 6365

Chương 6365: Ngươi không phải nghe thấy được sao? Cách xưng hô của Ôn Linh hiện tại đã đổi từ 'Kiều tiểu thư' thành 'Kiều Niệm', là vì Kiều Niệm đã nhiều lần giúp đỡ nàng, qua những lần va chạm về tư tưởng và tình cảm đó đã nảy sinh một loại cảm giác thân thiết mà chính Ôn Linh cũng không diễn tả được. Cho nên nàng xem Kiều Niệm như một người bạn không khác gì cháu gái của mình. Đôi mắt đen của Kiều Niệm hơi dừng lại, đuôi mắt khẽ nhướng lên, ánh sáng bên ngoài chiếu vào đôi đồng tử tựa lưu ly của nàng, giống như một đốm lửa âm u. “Vẫn nên gọi tên ta đi.”
Ôn Linh biết ngay là nàng hiểu lý do mình thay đổi cách xưng hô, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, chủ động nói: “Hoàng Lão không có ở phòng bệnh, hắn được y tá đưa đi lấy máu xét nghiệm rồi.” “Ừ.” Kiều Niệm tính toán thời gian, giờ này Hoàng Lão có lẽ cũng đang làm xét nghiệm. Sáng nay ông ấy muốn xuất viện nên nhất định phải làm kiểm tra toàn diện, có rất nhiều hạng mục cần xét nghiệm, mà nhiều hạng mục cần lấy máu lúc đói, không thể ăn sáng. Vì vậy bệnh viện thường sẽ sắp xếp tiến hành sớm một chút, để bệnh nhân không phải nhịn đói quá lâu. Hơn nữa, Ôn Linh đã một mình đối phó với đám người kia ở bên ngoài lâu như vậy, hành lang lại ồn ào, nếu Hoàng Lão ở trong phòng thì không có lý do gì ông ấy không ra mặt, để mặc Ôn Linh một mình đối mặt với sự vây công của nhiều người như thế. “Ta vào trong chờ ông ấy về.” Ôn Linh gật đầu: “Ngươi trông chừng nhé, ta xuống dưới xem đám người kia đã đi chưa.” Nàng lo lắng hôm nay Hoàng Lão xuất viện, đám người kia vẫn chặn ở cửa không chịu buông tha. Kiều Niệm vốn định nói không cần, nhưng thấy vẻ mặt Ôn Linh đầy nghiêm túc, liền không nói gì thêm, chỉ gật đầu với nàng: “Làm phiền ngài, bác sĩ Ôn.” Ôn Linh lập tức mỉm cười, lộ ra hàm răng xinh đẹp, không nói thêm gì, vội vàng đi về phía thang máy, để xem đám người kia có chịu rời đi hay không... Kiều Niệm không đợi trong phòng bệnh bao lâu thì Hoàng Lão đã được y tá dìu trở về. “Nào, lão nhân gia, ngài từ từ nằm xuống nghỉ một lát đi.” Y tá cẩn thận từng li từng tí đỡ ông lên giường bệnh, muốn ông nằm xuống. Nhưng lão giả cũng rất quật cường không chịu, một tay chống vào thành giường nói: “Không sao, ta đứng một lát là được rồi.” Y tá há miệng: “Nhưng mà ngài mới lấy máu xong, lại còn chưa ăn gì sáng nay, ta lo lắng...” Lúc này Kiều Niệm đưa tay ra, đem quả quýt đã bóc sẵn đưa tới, nói ngắn gọn với lão nhân quật cường: “Ăn quýt đi, kẻo bị tụt huyết áp.” Hoàng Lão lúc này mới chú ý tới trong phòng bệnh còn có người khác. Ông cúi đầu nhìn quả quýt đưa tới trước mặt mình, vẫn còn đang do dự. Liền nghe thấy cô gái nói thẳng không chút khách khí: “Nếu ngài bị tụt huyết áp, thì cho dù số liệu kiểm tra hôm nay có tốt thế nào, ngài cũng phải ở lại bệnh viện quan sát thêm mấy ngày mới được xuất viện.” Đây chính là uy hiếp trắng trợn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận