Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 3808

Chương 3808: Sao rồi, đã đưa người ra ngoài chưa?
Đám người hoàn toàn không còn gì để nói.
Lời nói tuy khó nghe nhưng không sai, Hồng Minh hoàn toàn chính xác chỉ là một tổ chức hacker. Thế nhưng bọn hắn đang ở trên địa bàn của người ta, Hồng Minh lại biểu hiện cường thế như vậy, bất kể nói thế nào, bọn hắn đều không có cách nào xem thường Hồng Minh...
Chín giờ rưỡi tối.
Trời bên ngoài đã tối đen hoàn toàn.
Gió tháng Mười Hai mùa đông gào thét thổi qua, trên đường hoang vắng không một bóng người.
Bên ngoài trấn nhỏ.
Người của tổ chức K đã tới.
Bọn hắn trước tiên phái người đi tìm hiểu tình hình con đường đang bị Hồng Minh khống chế, lúc đầu cứ ngỡ việc tiến vào khu vực của đối phương sẽ rất phiền phức.
Ai ngờ tên trinh sát được phái đi rất nhanh đã quay lại.
“Lão đại, nơi đó không có người.” “Không ai?” Tiểu đầu mục của tổ chức K là một gã đầu trọc, nghe vậy liền từ trên xe máy đứng dậy, nhìn xuống thủ hạ của mình từ trên cao.
Tên tiểu đệ dưới trướng hắn đi dò la tin tức gầy như con gà con, bị ánh mắt hung ác của hắn dò xét, sợ đến mức rụt cả cổ lại.
“Lão đại, thật, thật sự không có ai.”
Lần này, gã đầu trọc lại nhíu chặt mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, tay đưa xuống sờ vũ khí của mình, trong lòng không chắc chắn: “Vị kia không phải đã nói với chúng ta bên ngoài toàn là người của Hồng Minh sao? Sao bọn hắn lại không có ai ở đó?” Tiểu đệ của hắn lắc đầu: “Ta cũng không biết, nhưng ta đã nhìn khắp nơi, bên ngoài đúng là không có người nào.”
Gã đầu trọc trầm mặc không nói.
Hắn mơ hồ ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Vào thời điểm này, nếu người của đối phương canh giữ nghiêm ngặt con đường đó, có lẽ hắn còn không đến nỗi thấp thỏm bất an như vậy, cùng lắm thì chính là một trận cứng đối cứng.
Tổ chức K ở Phi Pháp Khu cũng không phải dạng ăn chay, chỉ cần 'trời thần' không nhúng tay vào, hắn có nắm chắc cướp được người từ trong tay vị Sun kia của Hồng Minh.
Cho dù không thể mang đi toàn bộ những người mà Ẩn Thế Gia Tộc muốn, ít nhất cũng có thể mang vị Địch thiếu kia đi.
Nhưng tình hình trước mắt...
Gã đầu trọc không khỏi thận trọng hơn: “Các ngươi canh chừng nơi này, ta đi gọi điện thoại trước.” “Vâng, lão đại.” Mấy chục người cẩn thận theo dõi xung quanh, vây chặt khu vực này đến không lọt một giọt nước...
Gã đầu trọc đi không xa.
Hắn chỉ đi đến một góc yên tĩnh ven đường để gọi một cuộc điện thoại tới M Châu.
Đầu dây bên kia vẫn chưa ngủ, hẳn là đang đợi tin tức từ bên bọn hắn.
Điện thoại của hắn vừa gọi tới đã được bắt máy ngay: “Alo, thế nào rồi? Đã đưa người ra ngoài chưa?”
“Nữ hoàng.” Gã đầu trọc cẩn thận đáp lời.
Dù biết người ở đầu dây bên kia không nhìn thấy mình, trên mặt hắn vẫn lộ rõ vẻ nịnh nọt, cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói: “Chúng ta vẫn chưa động thủ. Chuyện là thế này... Ta đã phái huynh đệ đi tìm hiểu tình hình xung quanh, người của Hồng Minh không có ở đó. Ta nghi ngờ có ẩn tình gì bên trong, liệu có phải Hồng Minh đã nhận được tin tức không...?”
* * *
Cách đó ngàn dặm tại một đại lục khác.
Nhiếp Thanh Như vừa tắm xong, mặc áo choàng ngủ, tay cầm ly rượu đế cao đi đến bên cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ là cảnh đêm đô thị đèn đuốc rực rỡ.
Từ vị trí nàng đứng có thể nhìn bao quát toàn bộ cảnh sắc phồn hoa của M Châu, phảng phất như đang giẫm đạp cảnh tượng thịnh vượng này dưới chân, một tư thế ngạo nghễ.
Nàng một tay cầm ly rượu đỏ, tay kia cầm điện thoại, lắng nghe gã đầu trọc cẩn thận từng li từng tí báo cáo về thế cục căng thẳng ở Phi Pháp Khu lúc này.
Nghe vậy, nàng chỉ nhấp một ngụm rượu, cười nhạo một tiếng: “Nàng ta biết thì thế nào?”
Gã đầu trọc bị hỏi lại thì ngẩn ra: “Nữ hoàng?” Nhiếp Thanh Như nắm thân ly, không nhanh không chậm nói: “Phi Pháp Khu là địa bàn của nàng ta, nàng ta nhận được chút tin tức cũng là chuyện rất bình thường. Cứ làm theo kế hoạch ban đầu! Đêm nay phải đưa người rút khỏi Phi Pháp Khu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận