Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 4549

Chương 4549: Ngại quá, Niệm tỷ cũng không thua về kỹ năng. Hải Đồng bị ánh mắt nghiêm túc của nàng nhìn kỹ có chút bất an, chậm rãi đứng dậy, theo bản năng nói một câu: "Diệp di, bạn của ta dùng là đàn dương cầm, cho nên ta......"
"... Ta cảm thấy không công bằng."
Nàng không chú ý tới biểu cảm thất vọng đến cực điểm của Diệp Lam vì lời nàng vừa thốt ra, còn muốn đổ lỗi lên người Kiều Niệm. Lúc này Duy Dã Nạp cũng đứng dậy, ra vẻ đạo mạo tiếp lời nàng: "Vị nữ sĩ này nói có lý."
"Ta thừa nhận phần diễn tấu vừa rồi tinh diệu tuyệt luân, nhưng mọi người vốn dùng nhạc khí không giống nhau, sao có thể phân định thắng bại?"
Kiều Niệm không khách khí với hắn: "Phải không? Vậy trước đó ai ở trên đài hùng hồn tuyên bố nhạc Tây Dương hay hơn nhạc khí cổ điển, dùng nhạc cụ của các ngươi diễn tấu ra âm nhạc sẽ tốt hơn một chút?"
Duy Dã Nạp đường đường là đại sư âm nhạc, suýt chút nữa bị nàng nói cho mặt đỏ bừng, nghẹn họng một lúc, cố ý giả vờ không hiểu: "Hay là dùng cùng một loại nhạc khí so sánh một chút thì hơn."
Ngải Lâm Na ở phía sau khẽ nói một câu: "Ngu xuẩn."
Quả nhiên liền nghe nữ sinh lãnh đạm hỏi lại: "Ý của ngươi là ta dùng đàn dương cầm hoặc đàn violin, ngươi sẽ tâm phục khẩu phục đúng không?"
Duy Dã Nạp bây giờ đã đâm lao phải theo lao, khó khăn gật đầu: "Phải."
Kiều Niệm không làm hắn thất vọng, đôi mắt đen nhánh kia không chút e dè, nghiêng người, hai tay đút túi, quay đầu: "Ta sẽ khiến ngươi thua tâm phục khẩu phục!"
Cây đàn dương cầm Ngải Lâm Na dùng trước đó vẫn chưa được chuyển đi, lặng lẽ đứng trên sân khấu. Mọi người nhìn thấy Kiều Niệm đi tới, mở nắp đàn, không ngồi xuống, chỉ đứng bên cạnh thử âm một chút, ngón tay thon dài như những tinh linh nhảy múa lướt trên phím đàn đen trắng, một chuỗi giai điệu nhẹ nhàng vang lên, sử dụng chính là một trong những chỉ pháp có độ khó cao nhất được quốc tế công nhận. Nữ sinh với vẻ lười biếng bất cần dựa vào bên đàn dương cầm, chỉ dùng một tay liền đàn ra phần khó nhất trong « 12 thủ siêu kỹ luyện tập khúc » của Lý Tư Đặc. Ngay sau đó, nàng dùng một tay biến hóa tốc độ, « English Country-Tunes » của Mạch Khả Phỉ Ni Tây vang vọng cả nhà hát lớn. Ngay lúc Duy Dã Nạp kinh ngạc tột độ, nữ sinh trong trạng thái cực kỳ thả lỏng, lại dễ dàng chuyển đổi phong cách. Bản « Thứ ba đàn dương cầm bản hoà tấu » của Lạp hách Mã Ni Nặc Phu, được công nhận là khó bậc nhất thế giới, trở nên sôi nổi mãnh liệt dưới một tay đàn liên tục của Kiều Niệm. Nàng trong thời gian ngắn đã biểu diễn không dưới mười loại chỉ pháp độ khó cao, hơn nữa còn dùng một tay, chỉ một tay, thậm chí còn không ngồi xuống. Cái cảm giác khống chế nhẹ nhàng của nữ sinh đó, giống như nàng chỉ đang thử âm thanh của đàn dương cầm, không ai nghĩ rằng nàng đã bắt đầu biểu diễn. Kiều Niệm đứng trên sân khấu dưới một chùm ánh đèn chiếu rọi, giữa hàng trăm ánh mắt dõi theo, chậm rãi thu tay lại, nhìn về phía Hải Đồng cùng Duy Dã Nạp. Ánh mắt đó cực kỳ hờ hững, như đang nhìn hai con tôm tép nhãi nhép: "Phục chưa?"
Mặt Hải Đồng nóng bừng, tức giận đến nửa ngày không nói nên lời, lại cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú từ bốn phương tám hướng. Nàng hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, đồng thời trong lòng tức giận bất bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận